Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 660: Tin Đồn Lan Xa

Hứa Trăn đang tìm chuyên viên trang điểm để tẩy trang giúp bản thân, nhưng chợt nghe bên cạnh tổ đạo cụ có người nhỏ giọng nói: “Ai, xe máy này sao không nổ máy được?”
Hứa Trăn theo bản năng mà dừng bước chân, nghe nghe tiếng xe máy, nói: “Đãi tốc có vấn đề, để tôi xem xem…”
Nói xong, hắn lập tức muốn kiểm tra vấn đề xe, nhưng nhìn thấy biểu tình dại ra của nhân viên công tác, hắn mới sực nhớ bản thân còn đang mặc diễn phục, cho nên vội nói: “Chờ một lát, tôi đi thay quần áo.”
Hai nhân viên của tổ đạo cụ nhìn bóng dáng đi xa của hắn, vẻ mặt không khỏi ngẩn ngơ.
Đây, là tình huống gì?
Hứa Trăn thay diễn phục và thật sự đến giúp tổ đạo cụ sửa xe máy.
Mặc dù không có công cụ tiện dụng nào trong tay, nhưng nhiều lỗi phổ biến của xe máy như đọng carbon và tiếp xúc kém có thể được giải quyết bằng cách đạp và đá.
Vì vậy, sau khi kiểm tra lỗi đơn giản, Hứa Trăn đã tàn nhẫn đạp chiếc xe máy ba lần, ngay lập tức vấn đề trục trặc đã được giải quyết.
Nghe thấy tiếng động cơ khởi động vù vù, hai vị tiểu ca của tổ đạo cụ đều ngơ ngác nhìn về phía Hứa Trăn, miệng há lớn, nghẹn họng nhìn trân trối.
Này…… Cao thủ a!
Ca ta thật lợi hại!
Ở bên cạnh, A Y Mộ thấy cảnh này thì gần như cười đến không đứng vững được.
Ai u uy cái này không làm việc đàng hoàng, cũng không biết diễn viên hay thợ sửa xe mới là nghề chính của hắn!
……
Một lát sau, Hứa Trăn lấy xong đồ của mình thì cũng không chờ xe của đoàn phim “Ỷ Thiên” đến đưa mà tự mình đi dạo xuống núi.
Bộ quần áo lao động trước đó đã được nhân viên giặc sạch sẽ, tuy nhiên đến hiện tại nó vẫn chưa khô.
Do đó, Hứa Trăn chỉ đành để bộ đồ vào trong túi, dùng tay xách theo, còn trên người thì đang mặc một chiếc áo du lịch do đoàn phim mua ở ven đường.
Bởi vì Thanh Nguyên Sơn vừa là ngọn núi nổi tiếng của Đạo giáo, vừa có Nam Thiếu Lâm Tự, cho nên mặt trước của chiếc áo này có in hình điêu khắc đá lão quân, mặt sau vẽ hình một vị hòa thượng ngồi trên hoa sen, phía dưới đài hoa sen còn viết bốn chữ to đùng “Phật Quang Chiếu Khắp”.
Bóng dáng cao gầy của thiếu niên dần dần đi xa trên con đường núi, ánh chiều tà chạng vạng còn in rõ bóng dáng của hắn ở trên mặt đất.
Đặng Đại Diễn đứng ở đỉnh núi, nhìn bước chân nhanh nhẹn của Hứa Trăn, chỉ cảm thấy ngay cả vị lão hòa thượng phía sau áo kỷ niệm cũng trở nên tràn đầy khí thế.
……
Trên núi, sự xuất hiện của Hứa Trăn đã khiến cho đoàn phim “Ỷ Thiên” hỗn loạn.
Nhưng ở dưới chân núi, hắn vẫn là người học việc bận bịu của tiệm sửa xe lão Hàn.
Sau khi Lão Hải thúc biết được công việc của Hứa Trăn thì cũng bảo đảm sẽ giữ bí mật.
Lão Hải thúc nhướng mày, lộ ra biểu tình “Ta đã hiểu”, sau đó còn quen cửa quen nẻo mà mở camera của di động ra, chụp một tấm ảnh với Hứa Trăn, thậm chí còn làm động tác chữ V trông vô cùng hài hước.
Bởi vì Hàn Thiên Diệp còn rất nhiều cảnh cho nên Hứa Trăn chỉ đành xin chủ tiệm Hàn Xuân Lai cho mình nghỉ phép hai ngày, sau đó đi lên núi tiếp tục quay phim.
Mà Kiều Phong ở thủ đô xa xôi nhận được tin tức thì cũng nhanh chóng đặt vé máy bay đuổi tới nơi này, thế Hứa Trăn bàn bạc công việc kế tiếp với đoàn phim “Ỷ Thiên”.
Đặng Đại Diễn nói hắn là “Dùng cơm hộp để mướn tới” đương nhiên chỉ nói giỡn.
Với vai trò và tầm quan trọng của Hàn Thiên Diệp, đây được gọi là biểu diễn hữu nghị chứ không phải là khách mời.
Việc ký thỏa thuận, đưa tiền đều là những điều tất yếu.
Hứa Trăn đúng là một kẻ điên ham diễn nhưng chưa bao giờ vì vậy mà quên lấy tiền.
Chỉ mất 10 đồng để tìm hắn sửa lốp xe máy, nhưng nó không phải là cái giá để mời hắn diễn kịch.
……
Sự xuất hiện của khách mời Hứa Trăn không được đoàn làm phim "Ỷ Thiên" công khai, mà dặn dò cho các nhân viên giữ bí mật sự việc trong thời gian này như thường lệ.
Tuy nhiên, thiên hạ không có bức tường nào không thấm nước, đặc biệt là khi nó liên quan đến những lời đồn thổi về một người có danh tiếng lớn.
Chỉ trong vài giờ, sự việc này đã lan rộng trong một vòng tròn nhỏ và từ vòng nhỏ này biến thành đề tài mới phổ biến trong ngành.
Tuy nhiên, khi những người khác nhau nghe về nó thì phản ứng của họ đều không nhất trí.
Hầu hết mọi người nghe sự việc này như một trò đùa không liên quan gì đến họ, nhưng một số người lại có suy nghĩ khác, ví dụ:
——Hứa Trăn hiện có vẻ rất rảnh, thậm chí còn có thời lên núi đưa cơm hộp cho người ta.
Đêm hôm đó, đạo diễn Đặng Đại Diễn đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ một người bạn trong nhóm.
Tâm tình của Đặng đạo đang rất tốt, vì thế liền vui vẻ cười hỏi: “Tiểu Liễu? Sao đột nhiên lại nhớ tới lão Đặng đây, muốn tìm tôi uống rượu sao?”
Một lát sau, giọng nói của một người đàn ông trung niên truyền đến: “Ca, em có việc gấp muốn hỏi anh đây.”
“Vừa rồi nghe người ta nói, Hứa Trăn đang làm khách mời ở đoàn phim của anh sao? Bao lâu nữa thì hắn đóng máy?”
Đặng Đại Diễn ha ha cười nói: “Cái gì mà bao lâu đóng máy, nhân vật của hắn chỉ mất tổng cộng hai ngày diễn, tới mai là có quay xong.”
Người nọ nghe được thì lập tức cao giọng, nói: “Vậy Đặng đạo có thể giúp em hỏi thử gần đây hắn có rảnh hay không?”
“Đoàn phim bên em mới có diễn viên bị tai nạn trong lúc cưỡi xe máy, hiện tại gãy xương phải nằm viện, cho nên em đang gấp rút tìm diễn viên đến cứu tràng.”
“Ba ngày rồi vẫn không tìm được người thích hợp, anh giúp em thăm dò trước, hỏi ý của Hứa Trăn như thế nào?”
Đặng Đại Diễn không vội vã đáp ứng, mà hỏi: “Phim gì, nam thứ mấy?”
Đối phương đáp: “Phim đề tài chiến kịch, về phần vai diễn, ách…”
Giọng nói của y có vẻ hỏi khó xử: “Hiện tại Hứa Trăn có còn nhận vai phụ nữa không?”
Đặng Đại Diễn nghĩ nghĩ, nói: “Cái này tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng tôi cảm giác, so với phiên vị thì tiểu Hứa càng coi trọng chất lượng kịch bản hơn.”
“Hay là cậu cứ gửi cho tôi một phần kịch bản trước, tôi đi hỏi cho cậu.”
Đối phương lập tức đáp ứng, hai người trò chuyện một chút về tình huống đôi bên, sau đó liền cắt đứt trò chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận