Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 239: Lão Nam Hài

Sau khi buổi họp lớp bắt đầu, Lưu Vũ Trừng nhìn các học sinh xung quanh và tự giới thiệu mình với một nụ cười: "Xin chào các bạn.
“Tôi họ Lưu, tên đầy đủ là Lưu Vũ Trừng, Vũ Trừng trong “Qua cơn mưa trời lại sáng”
“Tuổi tác của tôi cũng không lớn hơn các bạn bao nhiêu, lúc đi học có thể gọi lão sư, ngày thường thì có thể tùy ý một chút, gọi sư ca, Lão Lưu, Vũ ca cũng không có vấn đề gì.”
Nói xong, nét mặt của Lưu Vũ Trừng bỗng nhiên trịnh trọng, cường điệu nói: “Nhưng là “Trừng ca” tuyệt đối không được, các bạn hiểu.”
“Ha ha ha ha ha ha ha……”
Lời này vừa nói ra, bên dưới lập tức nổ ra một trận cười vang.
Chủ nhiệm lớp Lưu Vũ Trừng cũng nở nụ cười, chờ tiếng cười ngừng lại, y tiếp tục tiến hành động viên, khích lệ các bạn học sinh như thường lệ, đồng thời đưa ra một số yêu cầu cụ thể cho thời gian học tập tiếp theo.
Nói xong, Lưu Vũ Trừng rút trong ba lô ra một ít tài liệu, nói: "Hôm nay, tôi đã gọi mọi người đến đây, một mặt là họp vận động tân sinh viên nhập học, mặt khác, có một việc cần phải sắp xếp trước với mọi người.”
Lưu Vũ Trừng đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, nói: “Giải phim ngắn dành cho sinh viên đại học thì ai cũng biết rồi đúng không?"
"Sớm nhất là do Kinh Ảnh và Trung Truyền đồng tổ chức, nhưng từ năm nay, lãnh đạo trường đã có ý kiến để Trung Diễn cùng tham gia.
“Tuy nói là học viện hí kịch, nhưng thứ chúng ta chuyên nhất lại là “phương hướng hí kịch điện ảnh”, mà quay phim điện ảnh cũng là một trong những hướng rèn luyện quan trọng để trau dồi.”
Sau khi phát biểu xong, y giơ tài liệu trên tay và nói, "Tôi có một vài kịch bản phim ngắn, hiện tại cho mọi người xem qua, đợi hai ngày nữa, chúng ta sẽ tiến hành bầu phiếu lựa chọn.
“Kịch bản nào có phiếu cao nhất, thì chúng ta sẽ dùng cái đó.”
Dứt lời, Lưu Vũ Trừng liền đem kịch bản phân phát đi xuống, để mọi người truyền tay nhau đọc.
Hứa Trăn không tiếp xúc nhiều với thể loại phim ngắn, nhưng hắn cũng đã tham gia một số bộ phim điện ảnh, cho nên nghĩ cũng không có quá nhiều điểm khác biệt.
Chờ kịch bản được chuyển cho hắn, Hứa Trăn đơn giản lật ra xem, và một trong những bản phác thảo ngay lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
“Cậu thấy bản nào được?” Thẩm Đường ở bên cạnh hỏi.
Hứa Trăn nhìn kịch bản trong tay, nói: “Ta cảm giác cái này rất hảo.”
Nói xong, hắn đem bìa mặt kịch bản đưa cho Thẩm Đường xem.
Bên trên viết ba chữ: Lão nam hài.
“Thật sao? Nó nói về cái gì vậy?”
Nghe Hứa Trăn đánh giá cao như vậy, Thẩm Đường vội vàng nghiêng người nhìn qua, cùng người anh em xem thử kịch bản.
Phim ngắn này có tên là “Lão Nam Hài, tác giả là Tiếu Dạng.
Hai người hỏi qua, mới phát hiện không biết người này, xem ra là vị biên kịch mới vào nghề.
Thời lượng cho một bộ phim ngắn là từ 30 đến 60 phút, nên kịch bản này không dài lắm.
Chủ đề cũng rất đơn giản, đại khái kể về câu chuyện của hai ông chú trung niên sống dưới đáy xã hội, tìm lại ước mơ tuổi trẻ và tham gia thi tài cùng một nhóm nam thanh niên.
Kịch bản chia làm hai phần, phần đầu là thời đi học ngỗ ngược của hai ông chú.
Một trong những nhân vật chính, Lão Tiếu, thích âm nhạc và chăm chỉ luyện tập guitar mỗi ngày; trong khi người nhân vật khác khác, Lão Vương, bị ám ảnh bởi Michael Jackson và thường thể hiện những bước nhảy của mình trước các bạn cùng lớp.
Cả hai vì cố gắng hết sức để theo đuổi hoa khôi của trường, nhưng họ lại lần lượt bị hoa khôi từ chối, thay vào đó, cả hai trở thành bạn tốt của nhau một cách rất tình cờ.
Lão Tiếu và Lão Vương thường trao đổi "kinh nghiệm nghệ thuật" với nhau, và tạo thành một cặp tham gia các buổi biểu diễn sân khấu của trường, rất được các bạn học săn đón.
Phần thứ hai là khoảng thời gian trưởng thành của hai “Lão nam hài”.
Đảo mắt nhiều năm qua đi, hình dáng khuôn viên trước kia giờ cũng trở nên bình thường, Lão Tiếu là người tổ chức đám cưới, còn Lão Vương điều hành một tiệm cắt tóc nhỏ, nghề nghiệp của hai người đều không liên quan đến nhau.
Lúc này, tin tức về cái chết của Jackson được truyền trên TV, Lão Tiếu và Lão Vương đột nhiên cảm thấy những ký ức tuổi trẻ của họ đã kết thúc, họ rất hụt hẫng và buồn bã.
Tình cờ, Lão Tiếu bỗng đưa ra một chủ ý, lôi kéo Lão Vương đi tham gia cuộc thi tài năng.
Hai lão nam nhân trung niên một lần nhen nhóm niềm đam mê trước đây và thi đấu cùng một nhóm thanh niên trẻ trên cùng một sân khấu, được khán giả vô cùng yêu mến nhờ phong cách độc đáo và tính đề tài mạnh mẽ.
Tuy nhiên, nhà sản xuất của chương trình này lại là bạn học cấp ba của hai người.
Hồi đó hắn ta rất nhát gan, chất phác, thường xuyên bị Lão Tiếu bắt nạt, cũng biết Lão Vương đã từng theo đuổi người vợ hiện tại của mình, cũng chính là hoa khôi năm đó, cho nên đối với hai người này ghi hận trong lòng.
Nhà sản xuất nói với các giám khảo rằng chương trình cần những thần tượng trẻ tuổi chứ không phải những đại thúc, ngụ ý rằng không nên quảng bá cho hai người họ.
Trong phần thi chung kết, Lão Tiếu và Lão Vương vốn được ban giám khảo ưu ái bất ngờ bị ban giám khảo chất vấn tuổi tác và năng lực bằng những lời lẽ gay gắt, hai người cùng tuổi đứng trên sân khấu bị buộc hỏi đến chân tay luống cuống, xấu hổ không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận