Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 490: Phối Hợp Ăn Ý

Sau khi gã rời đi, cảnh quay chưa kết thúc, mà việc quay phim vẫn đang được tiếp tục.
Mai Trường Tô đứng dậy, chậm rãi đi đến cạnh cửa, thân thể đơn bạc cô đơn, nhìn qua tiêu điều dị thường.
Hắn nhìn ra phía ngoài cửa, vẻ mặt tự tin dào dạt, quỷ quyệt nhiều mưu đã biến mất không còn một mảnh.
Mai Trường Tô ngơ ngẩn nhìn phương hướng Tĩnh Vương rời đi, trong mắt biểu tình tựa hoài niệm, tựa miễn cưỡng, tựa thương cảm, nỗi lo lắng giữa hai chân mày mãnh liệt đến mức khó thể che giấu.
“Khụ khụ, khụ, khụ khụ khụ……”
Một trận gió lạnh thổi qua, hắn quay mặt qua chỗ khác, nhịn không được nhẹ nhàng khụ hai tiếng.
Dưới hàng lang, lập tức có người mang áo choàng lông cừu tới, khoác ở trên người hắn, nhẹ giọng nói: “Tông chủ, bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta về phòng thôi.”
Mai Trường Tô rũ đầu, nắm thật chặt quần áo trên người, cô đơn mà xoay người trở về phòng.
“Ca!”
Thẳng đến giờ khắc này, đạo diễn bên sân rốt cuộc mới hô đình, kết thúc cảnh quay.
Bên sân một mảnh yên tĩnh.
Sau một cảnh quay dài, bên sân dường như không ai lên tiếng.
Mãi đến khi đạo diễn Sở Kiêu Hùng thông báo chuyện này, nhân viên hiện trường mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu chỉnh lại thiết bị trong tay, chuẩn bị bù lại những cảnh quay rải rác khác trong cảnh này.
Đứng dưới hành lang, Hứa Trăn trả lại chiếc áo choàng lông trên người cho nam diễn viên đóng vai tùy tùng, rồi ngẩng đầu nhìn Tống Úc.
Tống Úc cũng không e dè ánh mắt của Hứa Trăn, gã không nhanh không chậm, một lần nữa đi về phía phim trường.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều mỉm cười.
Hứa Trăn có thể cảm giác được Tống Úc vừa mới dùng hết sức lực để đua diễn với hắn.
Nhưng nhìn chung toàn bộ hành trình, hai người ai cũng không bị áp diễn hay dự định đoạt diễn của nhau.
Cả hai cực kỳ ăn ý mà từng bước nâng cảm xúc của đối phương lên, cuối cùng giữ trạng thái cân bằng và cống hiến một màn biểu diễn xuất sắc cho khán giả vậy xem, đồng thời ai cũng không khiến cho đối phương phải thất vọng.
Hứa Trăn lần đầu cảm nhận được vui sướng khi gặp kỳ phùng địch thủ.
Mà cùng lúc đó, bên sân, ánh mắt của đạo diễn Sở Kiêu Hùng lướt qua máy theo dõi, nhìn về phía hai vị diễn viên trong phim trường, chính bản thân cũng vô cũng cao hứng.
Kết quả cuối cùng của cảnh quay này thậm chí còn tốt hơn chính mình mong đợi.
Ông ta sớm biết hiện giờ Hứa Trăn đã không còn nằm trong ao làng nữa, ngoài ra ông cũng biết tiêu chuẩn lựa chọn văn học và phim truyền hình của Hứa Trăn rất cao.
Nhưng, khi Sở đạo nhìn thấy Hứa Trăn thong dong tự nhiên mà trực diện với Tống Úc, thì ông không khỏi khiếp sợ khi chứng kiến phân đoạn cảnh tĩnh vốn thích hợp nhất với diễn viên kịch nói, mà Hứa Trăn cũng hề bị rơi xuống thế hạ phong.
Hứa Trăn đã thật sự trưởng thành.
Thực lực của hắn rõ ràng đã ở ngay trước mắt, hắn không dựa vào đánh giá “tài năng xuất chúng” và “tương lai đầy hứa hẹn” cho người mới nữa mà thay vào đó, hắn có thể bỏ qua tuổi tác và đường đường chính chính tiếp thu khen ngợi của mọi người.
Dù xét theo bất kỳ tiêu chuẩn nào, một màn biểu hiện của hắn vừa rồi cũng đủ xuất sắc.
Đây là một đoạn biểu diễn chân chính thành thục.
……
Không đến nửa giờ, một cảnh quay đã được quay thành công, và các nhân viên bắt đầu thay đổi bối cảnh mới trên phim trường;
Hứa Trăn cùng Tống Úc cũng rời phim trường, đi đến trước phòng thay quần áo, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Toàn bộ đoàn phim như một cỗ máy tốc độ cao, không một giây phút chậm trễ, bầu không khí căng thẳng và trật tự.
Đồng thời, những Fans đến thăm ban cũng đã được các nhân viên khách khách khí khí mà đưa ra phim trường.
Mấy tiểu cô nương chỉ cảm thấy đầu ngất đi, gương mặt đỏ lên, ước gì đây không phải là là phim trường mà chính là một buổi kịch công chiếu trực tiếp, quán bar xem bóng đá và ký túc xá của trường. Lúc đó bọn họ có thể nhảy lên ba thước, hét đến khàn cả cổ.
Cảnh quay vừa rồi thật sự quá tuyết vời!
Không cần hậu kỳ chế tác, chỉ dùng mắt thường để xem, nhưng xem đến tay chân tê dại!
Một lát sau, Tống Úc tạm thời được chút thời gian nhàn rỗi, cho nên dự định đi ra phim trường để tìm các Fans nhà mình, đồng thời cũng dò hỏi chuyện vừa rồi.
“Ngô ——! !!”
Lúc này, các Fans của Tống Úc đã không dùng băng rôn kia chào đón gã mà là hoan hô nhảy nhót như ngày thường.
Nhóm Trăn Quả ở bên cạnh liền dùng sắc mặt khinh thường mà nhìn đám Fans não tàn này, tuy rằng trong lòng hả hê, nhưng vì mặt mũi của thần tượng cho mình cho nên không có thái độ của Tống Úc mà là lễ phép đi theo vỗ tay.
Sau một hồi ký tặng và chụp ảnh chung, trợ lý của Tống Úc đã đưa người hâm mộ ra khỏi thành điện ảnh, nhìn họ rời đi trên xe buýt, sau đó quay trở lại trường quay để chiếu cố Tống Úc.
“Sáng nay là chuyện như thế nào?”
Tống Úc kéo nhóm đại Fans tổ chức hoạt động thăm ban lần này sang mộ bên (fans đầu não của tổ chức fans), sắc mặt nghiêm túc mà dò hỏi: “Băng rôn kia là sao, rốt cuộc là muốn làm cái gì vậy?”
“Mọi người có biết làm như vậy là ảnh hưởng không tốt đến rất nhiều thứ?”
Các đại Fans này không phải là người giơ tấm băng rôn vừa rồi, nhưng là người tổ chức cho nên cũng không thoát được liên quan.
Tiểu cô nương cảm nhận được Tống Úc buồn bực, ngượng ngùng mà rũ đầu, nói: “Gần đây, chuyện này nháo đến gay gắt, mọi người đều nói anh bỏ diễn “Vương Thành” là để đến giúp Hứa Trăn, mấy diễn đàn đều đang tranh cãi về chuyện này.”
“Em cảm thấy cứ giữ im lặng như vậy cũng không phải là biện pháp, cho nên nghĩ cách để anh nghe giọng nói của chúng em…”
Nghe xong lời này, Tống Úc nháy mắt liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận