Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1114: Lâm gia 5

Hứa Trăn cầm điện thoại, nhìn ảnh chụp bên trên màn hình mà tinh thần không khỏi phấn chấn lên.
Hắn lờ mờ nhớ lại khoảnh khắc lúc mình mới gặp Lâm Gia: Một thiếu nữ một thân áo đen bơ vơ múa kiếm giữa hậu trường tăm tối.
Dáng người ưu nhã, khí chất nữ kiệt, lưỡi kiếm mỏng ánh bạc trong tay cô vung vẩy uốn lượn như rồng bay trong gió, phản chiếu ánh sáng ra khắp căn phòng khiến người xem cũng phải hoa cả mắt.
Sau đó, cô còn tự lồng tiếng cho âm thanh múa kiếm của chính mình: "Biu~ biu~ biu!"
Hứa Trăn ngơ ngác chỉ chốc lát, khóe miệng không tự chủ được mà giương lên.
Hắn nhận cuộc điện thoại, nói: "Alo, là sư tỷ sao?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vội vàng của Lâm Gia, cô nói: "A Trăn, rất xin lỗi cậu, vừa rồi tôi không cầm điện thoại, vừa nãy là, ách."
Hứa Trăn nghe ra cô đang hoảng loạn, hắn do dự một chút rồi quyết định sẽ không hỏi đến Từ Hạo Vũ, cũng không có đề cập cái biệt danh cô đặt cho hắn kia, chỉ khẽ cười nhẹ mà nói: "Sư tỷ, em đã nhận được bánh hạt dẻ chị gửi, vừa rồi cũng có nếm một cái, cực kỳ ngon nha."Li ê n h ệ VIPtruyenfull.com - Truyện Dịch Giá Rẻ Cập Nhật Mới Nhất !
"Vỏ ngoài vừa xốp vừa giòn, lại không hề quá ngọt, không nghĩ đến sư tỷ còn là cao thủ làm đồ ngọt, thật là lợi hại!"
Đầu dây bên kia, Lâm Gia cầm điện thoại, nghe được mấy câu nói này mà gương mặt "bùm" một cái đã biến thành màu hồng.
Trong nháy mắt, não cô bỗng đình công khiến cô không biết nên đáp lời như thế nào.
Vừa rồi cô vừa đi vệ sinh về thì lập tức được Từ Hạo Vũ kể lại cuộc điện thoại Hứa Trăn vừa gọi đến cho mình, gã còn cười hỏi cô là ai là "con" của cô thế, lập tức cả người cô đều choáng váng.
Cái thằng ngốc này! Mà gã ngốc thật mà! Mà còn là thằng ngốc không biết phép lịch sự nữa! ! !
Lâm Gia vừa oan ức vừa quẫn bách, thế là cô vội vội vàng vàng gọi điện thoại lại cho Hứa Trăn, ai ngờ mới nhận được liền được nghe một câu khích lệ.
Hiện tại cô chỉ cảm thấy đầu óc chóng mặt, chân tay luống cuống.
A… A Trăn khen bánh hạt dẻ mình làm ăn rất ngon.
Ơ nói vậy là sao! Hắn sao có thể biết bánh hạt dẻ đó là của mình làm? ?
Rõ ràng cô đã gửi hai chiếc hộp được đóng gói cẩn thận sang, nhìn bề ngoài là sẽ không thấy khác gì với thành phẩm của cửa hàng làm, hắn, hắn làm sao có thể vừa nhìn đã nhận ra được chứ.
Kia, kia hắn còn có thể nhìn ra những chuyện khác nữa hay không?
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, là do mình không đánh đã khai, hay là do càng che càng lộ… Giờ mình có nên giãy dụa thêm tí nữa không?
"Thật sự không phải do tôi..."
"Vừa nãy em có gọi điện đến cửa hàng bánh ngọt..."
Sau một hồi im lặng, đột nhiên hai người Hứa Trăn và Lâm Gia lên tiếng cùng một lúc.
Sau khi nghe giọng nói của đối phương, họ đồng loạt dừng lại.
Sau vài giây im lặng, Hứa Trăn lên tiếng trước, nhẹ nhàng nói: "Chị nói trước đi."
Lâm Gia ở đầu dây bên kia ngẩn ngơ, bối rối nói tiếp: “À, ừ, cái đó…”
Cuộc đấu tranh của thiên thần và ác quỷ trong đầu cô đã diễn ra cả buổi rồi, nhảy tới nhảy lui giữa "nhận" và "không nhận", cuối cùng bị da mặt mỏng đánh bại, cô đành xấu hổ nói dối: "Ngoài D. I. Y ra, cửa hàng bánh ngọt đó cũng có thể mua sản phẩm đã làm sẵn nữa."
"Tôi, tôi mua sản phẩm làm sẵn ở đó."
-- A a a a a, thật là xấu hổ! !!
Bí mật tự tay làm bánh ngọt cho người ta mà lại bị phát hiện rồi!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, có phải tôi đã quá tham vọng rồi không?
Tấm lòng của Tư Mã Gia đâu phải ai cũng hiểu? ??
Hứa Trăn không trả lời ngay.
Cầm điện thoại, hắn cảm thấy nhịp tim đang đập nhanh hơn, hít một hơi thật sâu.
Có lẽ bởi vì hắn đã quen với việc ở một mình, quen với những mối quan hệ xã giao, quen với tốc độ giao du với mọi người như nước chảy nhàm chán kia...
Đối mặt với một lời nói dối vụng về như vậy, Hứa Trăn đột nhiên cảm thấy hơi luống cuống.
Nếu vừa rồi hắn đang cố gắng thuyết phục bản thân rằng các hành vi kỳ lạ của Lâm Gia chỉ là của một người hâm mộ theo đuổi thần tượng và hắn chỉ đang tự mình đa tình thôi, thì vừa rồi, cuối cùng hắn đã hiểu rằng tất cả những điều này không phải là ảo tưởng của mình.
Cô gái này thật có cảm tình với mình.
Đó không phải là sự thương hại, không phải là sự đồng cảm, không phải là sự ưu ái của "fan mẹ", cũng không phải là sự tôn trọng dành cho bạn diễn.
Nó chỉ đơn thuần là rung động.
Tuy nhiên, sự rung động này vẫn còn quá yếu ớt, quá mỏng manh, giống như ánh sáng yếu ớt của một ngọn nến, sẽ bị dập tắt khi gió thổi qua.
Hứa Trăn không biết nên mạnh dạn tiếp cận cô hay bí mật bảo vệ cô.
Hắn sợ nếu mình đi quá xa, ngọn nến sẽ tắt, hắn cũng sợ nếu vươn tay che chở, hắn sẽ khiến ngọn lửa không hài lòng và muốn thoát ra khỏi gông cùm của mình.
Hắn không biết phải làm gì.
"Ồ, em hiểu rồi..."
Im lặng một lúc, Hứa Trăn khẽ mỉm cười, giả vờ thản nhiên nói: “Tôi nói chưa nhỉ, bánh hạt dẻ nướng này làm ngon lắm, giống như bánh mua trong cửa hàng vậy.”
"Thì tôi đã mua nó trong cửa hàng mà, ha ha."
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Gia ở đầu bên kia của điện thoại thở phào nhẹ nhõm rồi cười theo hắn.

Hai người chỉ nói chuyện phiếm với nhau mấy câu, sau đó vội vàng cúp điện thoại.
Không ai dám nói nhiều.
Lâm Gia cầm điện thoại, nhìn cụm từ "con trai của tôi" trên màn hình điện thoại đang tối dần mà thở dài một hơi.
Cô cảm thấy sự lo lắng của mình đã dịu đi, nhưng cũng cảm thấy hơi mất mát.
y, thật tốt khi A Trăn không có những suy nghĩ như vậy.
Than ôi, thật đáng tiếc khi A Trăn không có loại suy nghĩ này.
Nghĩ đến đây, Lâm Gia lại cảm thấy chán nản.
Cô đã nói như vậy rồi thì phải làm sao bây giờ... Sau ba năm theo đuổi thần tượng mà cũng không có tiến triển gì!
Thậm chí còn không bằng những người hâm mộ bình thường, những người hâm mộ bình thường cũng có thể tăng mức độ thân thiết bằng cách tham gia vào các buổi meeting của A Trăn.
Ba năm, ba năm rồi lại ba năm…
Tiếp tục như vậy đến khi nào đây?
Chị gái tốt bụng nào có thể giúp tôi lập kế hoạch theo đuổi thần tượng... Phi! Không đúng! Phải là chiến lược theo đuổi bạn trai? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận