Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 846: Quả Nhiên Là Đại Lão

Hứa Trăn thoáng sửng sốt, vội nhìn về nơi phát ra âm thanh, người cất giọng không phải Đồng lão tiên sinh, mà là một vị lão gia tử đầu tóc hoa râm khác.
Vị lão gia tử này xướng không tính là quá hay, nhưng hương vị rất tốt, chứng tỏ ông là một diễn viên nghiệp dư có thâm niên.
“Bốp, bốp, bốp…”
Kết thúc một đoạn xướng, xung quanh lập tức vang lên một trận vỗ tay nhiệt liệt.
Vị lão gia tử thẹn thùng mà cười cười, sắc mặt đỏ bừng kết thúc đoạn diễn xướng, sau đó lại chấp tay hành lễ, cảm tạ những tiếng vỗ tay của mọi người.
Có rất nhiều đoạn xướng trong “Trí Thủ Uy Hổ Sơn”, sau một đoạn này thì rất nhanh sẽ đến đoạn kinh điện “Sóc gió thổi xào xạc”.
Có người mở đầu, lập tức lại có thêm một lão tiên sinh nữa ra tay, ê ê a a mà xướng đoạn “Sóc gió thổi xào xạc, rống hẻm núi chấn động”.
Giọng của người này kém hơn một chút và kỹ năng hát của ông cũng không tốt bằng người vừa rồi.
Nhưng để hát chính xác cả đoạn này một cách vội vàng mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào thì cũng không hề đơn giản.
Hầu như tất cả những người đến xem phim vào thời điểm này đều là những fan cuồng nhiệt của "Trí Thủ Uy Hổ Sơn", do đó mỗi người đều hát được vài câu.
Mọi người rất ăn ý mà mỗi người hát một đoạn ngắn, liên tiếp thay đổi năm sáu người.
Vốn dĩ đây là một sự cố vô cùng mất hứng, nhưng bây giờ nó đã trở thành “Salon”, nơi các lão tiên sinh giao lưu, xướng kịch, ai ai cũng đều vui vẻ.
Sau vài phút trôi qua, sự cố âm thanh vẫn chưa được giải quyết, nhưng mọi người vẫn tiếp tục xướng nhiều đoạn, hết người này đến người khác, trước sau không dừng.
Hòa chung bầu không khí này, Dương Tử Dung do Đồng lão tiên sinh đảm nhiệm cũng âm thầm xen lẫn vào bên trong, trộm xướng một đoạn.
Nhưng bởi vì tuổi tác đã cao, giọng nói của lão tiên sinh đã không còn trong trẻo, cao vút như năm đó, thậm chí những fan điện ảnh ở cách đó không xa cũng không thể nghe ra.
Hứa Trăn ngồi ở hàng cuối cùng, nhìn bóng lưng của Đồng lão tiên sinh ở cách đó không xa.
Thời gian và không gian của những người trong và ngoài màn hình chồng lên nhau, thời gian dường như đột ngột quay ngược lại.
Hình ảnh trên màn hình đã được khôi phục và trở nên sống động hơn trước.
Nhưng những người ngoài màn hình đã già rồi, không còn tư thế oai hùng hiên ngang như năm đó.
Hứa Trăn cảm thấy mũi đau xót, cười cười, cúi thấp đầu xuống.
……
Lúc này, người ngạc nhiên nhất chính là đám bạn bè quốc tế bên trong phòng chiếu.
Vốn dĩ bọn họ còn đang oán giận sự cố phát sóng của bộ phim, nhưng không ngờ nhờ vậy mà có thể chứng kiến một loạt người chơi hí khúc kinh người như vậy.
——Những người Hoa Hạ có mặt ở đây, ai ai cũng đều biết xướng kịch!
Thậm chí còn có thể nhớ chính xác nội dung các đoạn xướng bên trong phim điện ảnh!
Nhìn người bên ngoài biểu diễn, có thể khiến cho đám người chấn động hơn rất nhiều là so với diễn viên biểu diễn trong màn ảnh.
Lập tức có người lấy điện thoại ra, trộm quay lại một đoạn video.
Mặc dù bảo vệ đã nhìn thấy nhưng lúc này quá trình công chiếu phim có trục trặc, hơn nữa camera không nhắm vào màn hình để quay nên họ cũng không tiến lên ngăn cản.
Lâm Hiểu Ba ngồi ở bên cạnh Hứa Trăn cũng vô cùng khiếp sợ.
Gã vốn nghĩ bản thân đã xem phim bốn lần, coi như xem rất nhiều, nhưng không nghĩ tới đây lại đụng phải một đoàn đại lão “Ngâm nga biểu diễn toàn văn”.
“Mẹ nó, đại lão đúng là đại lão…”
Lâm Hiểu Ba thấp giọng cảm thán, nói: “Rốt cuộc phải xem bao nhiêu lần mới có thể thuộc thành như thế này?”
Lúc này Hứa Trăn đang nghe diễn, cho nên hoàn toàn không để tới lời cảm khái của gã.
Mắt thấy sắp đến đoạn có tiếng tăm vang dội nhất “Lên núi đánh hổ”.
Mới vừa rồi ai ai cũng vui vẻ náo nhiệt, nhưng đến đoạn này thì đều rụt rè.
Thật ra đoạn “Lên núi đánh hổ” có giọng hát quá cao, độ khó tương đối lớn, mà ở độ tuổi của mấy lão gia tử thì khó có xướng tới.
Bất quá rốt cuộc, sắp đến cuối, vẫn có vị lão tiên sinh do được hội bạn già xung quanh xúi giục, mà vui vẻ mở giọng: “Xuyên biển rừng vượt cánh đồng tuyết, khí phách hiên ngang……”
Nhưng ông còn chưa xướng xong câu này, chỉ mưới xướng tới chữ “Tiêu” thì âm thanh liền đứt quảng.
Lão gia tử mặt đỏ lên, tức khắc im miệng.
Không khí trong lúc nhất thời hơi có chút xấu hổ.
Mọi người đều nhún nhường, không biết ai sẽ tiếp tục đoạn đang bỏ dở, thì đột nhiên, một giọng hát cực kỳ trong sáng và hăng hái của thanh niên vang lên từ hàng cuối cùng của phòng chiếu phim.
"Thể hiện tình cảm và hoài bão cao cả, đối mặt với những ngọn núi!"
Giọng hát tuy không lớn nhưng lại giống như một tiếng sấm, nổ vang trong đầu mọi người.
——Thật sảng khoái!
Nó giống hệt với giọng hát của Đồng lão, giống như, vừa nghe lần đầu thì tưởng chừng là bị đánh tráo!
Các lão gia tử trong phòng chiếu liền vội nhìn về nơi phát ra âm thanh, mà người đang xướng lúc này lại chính là một thanh niên trắng nõn thon gầy.
Người này dĩ nhiên là Hứa Trăn.
“…… Nguyện hồng kỳ năm châu bốn biển tề phấp phới, cho dù là rừng dao biển lửa cũng nhào lên trước”
Biểu tình của hắn vô cùng chuyên chú, xướng đến cực kỳ nghiêm túc: “Ta hận không thể cấp lệnh tuyết bay hóa xuân thủy, nghênh đón xuân sắc hóa nhân gian……”
Bởi vì phần lồng tiếng của Hứa Trăn chuyên nghiệp hơn rất nhiều, không chỉ có âm điệu giống với bản gốc mà còn đạt được sự tương xứng hoàn hảo giữa âm thanh và hình ảnh.
Bên trong phòng chiếu không quá lớn, nhưng giọng hát lại gần như xóa bỏ nhạc nền của bản gốc.
Nghe được vài câu, cả phòng liền tràn ngập tiếng vỗ tay.
“Ai nha, lại là một người trẻ tuổi!”
“Đoạn lên núi đánh hổ này phải để người trẻ tuổi xướng, còn chúng ta già rồi, không xướng nổi…”
“Thanh niên này hát rất tốt, nhắm mắt lại nghe, tôi cảm giác giống như là Đồng Tương Linh đang ở đây, ha ha!”
“Ai, Đồng Tương Linh hiện tại cũng không xướng tốt được như vậy, dù sao ông ấy cũng đã có tuổi.”
“……”
Mà cùng lúc đó, Lâm Hiểu Ba ở bên cạnh Hứa Trăn cũng không khỏi ngẩn ngơ.
Tào……
Hóa ra xung quanh tôi đều là cấp bậc đại lão!
Còn có kẻ lừa đảo Hứa Trăn này…
Vừa rồi ai nói mình chỉ mới xem lần đầu tiên? Ai? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận