Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 828: Cướp Con Tôi Rồi! !

—— Không sai, là đứa bé đó.
Hai người nhìn nhau, Lôi Trạch Khoan lập tức lấy ra điện thoại, bấm 110, sau đó yên lặng đi ra ngoài phòng chờ;
Tằng Soái thì rón rén tới gần vị trí của đứa ké kia, theo dõi động tĩnh của bọn họ.
Nhưng mà, Lôi Trạch Khoan vừa mới ra ngoài không đến nửa phút, liền có một người đàn ông trung niên đi tới chỗ người phụ nữ ôm hài tử, hai người đứng dậy lập tức đi khỏi.
Tằng Soái nôn nóng, liền vội vàng đuổi theo ngăn hai người lại, cực kỳ thành thạo mà thấp giọng nói: "Hai người đi đâu? Đi nội thành sao?"
"30 một người có đi hay không?" Nói rồi, hắn chỉ chỉ cửa ra phòng chờ xe, láu cá nói, "Xe buýt nhỏ, mọi người đều có chỗ ngồi, sẽ rời đi ngay lập tức thôi!"
Trần Vi trong rạp chiếu phim nhìn thấy cảnh này, thiếu chút nữa bật cười.
Tài xế xe đen... Diễn rất giống!
Phân cảnh như vậy, làm người không khó liên tưởng đến, Tằng Soái trước kia hoặc Hứa Trănđã từng trải qua, cho nên lúc này mới có thể diễn nước chảy bèo trôi như thế.
Lúc này, trên màn ảnh, người đàn ông trung niên giống như đuổi ruồi mà xua tay, không nhịn được nói: "Đi đi đi! Đừng cản đường!"
Càng nói đừng cản đường, Tằng Soái ngăn cản càng kịch liệt, hắn bước nhanh về phía trước, lại lần nữa ngăn đường đi của hai người, cười đùa tí tửng: "Đại ca không muốn đi nội thành sao? Vậy đi chỗ nào? Tôi có thể sắp xếp cho."
"Trên đường lúc nào dừng lại cũng được, giá vé còn rẻ hơn nhà ga này."
Người đàn ông trung niên chịu không nổi phiền phức, đưa tay muốn đẩy Tằng Soái.
Nhưng ông ta lại đẩy không trúng.
Chỉ thấy Tằng Soái vừa mới còn cúi đầu khom lưng bỗng nhiên biến sắc, cực kỳ thành thạo tiến lên trước một bước, chen giữa hai người, đột nhiên đưa tay chụp đứa bé trong ngực người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ không hề đề phòng nên đứa bé dễ dàng bị cướp đi, mà Tằng Soái thì dùng bả vai va chạm, đụng bà ta lảo đảo, sau đó sải bước chạy như bay ra cửa.
Đứa bé vừa mới chỉ nhỏ giọng khóc nỉ non, lúc này "Oa" một tiếng liền khóc lớn lên, mà cặp nam nữ trung niên sững sờ một cái chớp mắt, chợt giận không kềm được đuổi theo, lớn tiếng quát tháo: "Có kẻ cướp con tôi!"
"Người đâu, cướp con tôi rồi!"
Động tĩnh này lập tức kinh động đến đám người bên trong phòng chờ xe, rất nhiều hành khách vốn đang nghỉ ngơi cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn bên này.
Rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, mấy người bỏ chạy và truy đuổi cũng đã chạy ra phòng chờ xe, hoàn toàn biến mất.
Tằng Soái ôm đứa nhỏ, không quay đầu lại mà chạy.
Hắn biết Lôi Trạch Khoan lúc này khẳng định đã báo cảnh sát, bởi vậy căn bản không cần cãi lý, chỉ ôm đứa bé chạy ra ngoài cực nhanh, mũ lưỡi trai trên đầu, điện thoại bên trong túi lần lượt rơi mất, tóc trong gió đêm lập tức bị thổi thành hình dạng phi thường phách lối.
Nhưng mà làm Tằng Soái không ngờ đó là, hắn đi ra ngoài không có nhìn thấy Lôi Trạch Khoan, lại trước tiên nhìn thấy một đại hán mở cửa xe taxi ở đường đối diện.
Người đàn ông đang hút thuốc trong xe taxi với cửa mở, ông ta nhìn thấy Tằng Soái ôm đứa bé, sửng sốt, vô ý thức nhìn hắn.
Mà lúc này, cặp vợ chồng trung niên cũng đã tay chân vụng về chạy theo từ trong phòng chờ xe, thở không ra hơi mà quát: "Hổ ca, ngăn hắn lại! !"
Tằng Soái mắt thấy đại hán cầm vũ khí xuống xe đi về hướng mình, kinh ngạc thắng gấp, quay đầu chạy hướng khác.
“—— Mẹ nó! Thế mà còn có đồng bọn!”
"Lôi thúc! Lôi thúc! Cứu mạng! !"
Tằng Soái vừa chạy, vừa hô to, thần sắc vô cùng suy sụp.
Lúc này, đại hán kia đã sải bước đuổi theo Tằng Soái, lấy gậy đánh tới.
Mà Tằng Soái đang chạy chợt lui ra sau, quay người nhấc chân đá một cái, đạp người này nặng nề té xuống đất.
"Keng keng keng!"
Tằng Soái thấy gậy ra rơi khỏi tay đại hán, lập tức nhấc chân đạp một cái, đá gậy văng ra xa.
Cùng lúc đó, hắn từ trên cao nhìn xuống đại hán đang nằm dưới đất, hất cằm, vô cùng đắc ý hừ lạnh nói: "Tiểu gia tôi đây đã từng thực hành rồi!"
Mà cách đó không xa, cặp vợ chồng trung niên vừa mới đuổi tới nhìn thấy tình huống trước mắt, thần sắc ngơ ngác, vô ý thức dừng bước, tựa hồ do dự có nên chạy trốn hay không.
Nhưng mà đúng vào lúc này, đột nhiên, một đôi tay từ phía sau lưng vòng lên phía trước, một phen cướp đi đứa bé trong tay Tằng Soái.
Tằng Soái sửng sốt, còn chưa kịp quay đầu, thì "Phanh" bị người sau lưng kìm trên mặt đất.
"Ô ô ô..."
Tằng Soái không rõ tình huống, biểu cảm ngơ ngác trên mặt đất, như là một con cá bị vớt lên bờ.
Mà lúc này, trước màn ảnh, người xem trong rạp chiếu phim đã cười to.
Bởi vì kìm hắn xuống đất, không phải là đồng bọn của bọn buôn người, mà là một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát.
Lôi Trạch Khoan vừa mới báo cảnh sát cũng ở cách đó không xa, lúc này y nghe chuyện chạy đến, phát hiện Tằng Soái bị "chế phục", vội vàng dở khóc dở cười chạy tới, nói: "Đồng chí, hắn không phải kẻ buôn người, là bạn của tôi!"
"Mấy người bên kia mới đúng, cậu ta đi cùng với tôi!"
Nghe nói như thế, Tằng Soái mới rốt cuộc được thả ra, đầu óc hắn choáng váng đứng lên, nhìn thấy đứa bé an toàn, tình huống đã bị cảnh sát khống chế, lúc này mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận