Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1006: Nhóm Diễn Viên Đặc Biệt

Sau khi cơ thể được điều chỉnh, hắn hít sâu một hơi rồi thẳng cổ lên lộ ra cốt cách cứng cỏi như tùng trúc.
Thái Thực Tiễn theo bản năng cúi đầu, khi đối diện với ánh mắt của Hứa Trăn thì môi bỗng nhiên run lên.
Hứa Trăn trong vai Thế Hà từ đầu đến cuối nhìn ông bằng ánh mắt không có phẫn nộ mà chỉ có sự lãnh đạm và xa cách như nhìn thấu tất cả.
"Cảm ơn." Thế Hà nhẹ nói.
Khóe môi hắn hơi hơi cong lên nhưng trong mắt lại không có chút vui vẻ nào.
Thái Thực Tiễn chỉ cảm thấy bản thân mình bị ánh mắt này làm cho đau nhói, trong nháy mắt hốc mắt đỏ lên.
Ông quay mặt qua chỗ khác để kìm nén cảm xúc của mình, ngửa đầu ngăn không cho nước mắt chảy ra.
Thái Thực Tiễn cũng không dám nhìn Hứa Trăn nữa, chỉ vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai đối phương rồi cúi đầu bước nhanh giống như chạy trốn khỏi tiểu viện.
Hai người cũng không ai nói lời tạm biệt đối phương.
...
"Cắt!"
Đứng bên cạnh trường quay, đạo diễn Ngô Nham hô dừng đoạn biểu diễn này.
Gã thông qua camera xem lại cảnh diễn vừa rồi mà nhịn không được tấm tắc khen ngợi.
"Ái chà, lão Thái lợi hại, lợi hại lợi hại..."
Ngô Nham vừa xem vừa khen, liên tiếp gật đầu nói: "Cảnh này diễn quá tuyệt!"
"Không hề có dấu vết của diễn xuất, đây là biểu diễn cấp ảnh đế nha ha ha ha!"
Gã quay đầu nhìn nhà sản xuất Từ Hãn, giơ ngón tay cái lên mà cười nói: "Không nghĩ đến lão Từ còn thật biết chọn người!"
"Thái Thực Tiễn diễn nhân vật này, dù là hình ảnh hay thần thái đều có đủ cả, lợi hại lợi hại!"
Từ Hãn lúc này cũng vô cùng kinh ngạc.
Ông vốn vì muốn trêu chọc Thái Thực Tiễn mới mời ông ta đóng một nhân vật mà người ghét chó chê như vậy, thuận tiện bày tỏ nhiệt huyết muốn thỏa mãn tâm nguyện của Hứa Trăn.
Nhưng không nghĩ đến, Thái Thực Tiễn thế mà diễn nhân vật này rất tốt!
Từ Hãn cảm thấy nhân vật này cho dù để ảnh đế chính quy như mình diễn thì chỉ sợ cũng diễn không tốt được như ông, bởi vì chính mình không có vẻ ngoài khiến cho người ta ghét.
Khi hai người đang không ngừng khen biển hiện của Thái Thực Tiễn, Điêu Diễm Hồng ở một lộ vẻ mặt cảm khái lắc đầu, chậc chậc nói: "Có một câu nói, nói thế nào cho đúng nhỉ? Đứng ở đầu ngọn gió thì ngay cả heo cũng biết bay."
"Tiểu Hứa đủ sức thổi ngọn gió này."
Ngô Nham, Từ Hãn: "..."
Chủ đề liên quan tới Thái Thực Tiễn cũng từ đó dừng lại.
...
Thái Thực Tiễn cũng chỉ có mỗi cảnh quay này trong phim.
Cảnh diễn của ông vậy là thuận lợi "đóng máy", được toàn trường tán thưởng.
Mặc dù tất cả mọi người đều biết phân cảnh mà Thái Thực Tiễn diễn là do Hứa Trăn hướng dẫn, nhưng mọi người cũng không biết cụ thể hắn đã dạy những gì.
Tất cả mọi người cảm thấy bất kể Hứa Trăn hướng dẫn tỉ mỉ hơn nữa, thì Thái Thực Tiễn có thể diễn đến trình độ này cũng không phải đơn giản.
Sau khi thuận lợi quay xong cảnh diễn khó nhằn này, cảnh quay thứ hai làm cho mọi người như lâm đại địch:
Đến lượt nhóm diễn viên đặc biệt ra sân.
Lúc này là chín giờ sáng, trong phim trường có một số người của các nhãn hàng đến tham quan, gồm các nhãn hàng thức ăn nhanh, thức uống, thời trang các loại.
Những người này đến đây để khảo sát tình hình quay phim, từ đó đánh giá xem có nên đầu tư quảng cáo hay không, cũng như nên đầu tư ở mức độ nào.
Người trong đoàn phim dẫn mấy vị bên phía nhãn hàng đi vào phim trường nói chuyện qua loa vài câu với nhà sản xuất Từ Hãn.
Những người này nghe nói trong bộ phim có ba nhân vật bị thiểu năng do diễn viên đặc biệt đảm nhận thì hết sức kinh ngạc, lập tức tràn ngập tò mò với cảnh quay này.
Một bên trường quay, đạo diễn Ngô Nham liếc qua nhóm khách ngoài cửa mà cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Cảnh quay này rốt cuộc có thể diễn đến trình độ nào thì gã cũng không nói chính xác được.
Trước đó Ngô Nham đã từng đề nghị hay là tìm mấy đứa trẻ bình thường đóng vai người khuyết tật, nhưng Hứa Trăn cho là không nên.
Bởi vì đây là viện mồ côi nên tốt nhất vẫn là chọn thiếu niên từ mười hai đến mười tám tuổi.
Muốn diễn viên ở độ tuổi này phải biểu diễn tình tiết mạnh mẽ, lại phải tạo được cảm giác bị tàn tật, thật sự mà nói là quá khó khăn.
Cuối cùng, sau khi hai bên thương nghị đã quyết định trước hết mời nhóm diễn viên đặc biệt này diễn trước; nếu như diễn không đạt thì tạm thời hoãn những cảnh quay này lại, phần hậu kỳ sẽ tìm diễn viên bình thường để quay bổ sung.
Tổng cộng có ba diễn viên đặc biệt được mời diễn.
Một trong số họ là Hạo Hạo, trong phim cậu bé vào vai thời niên thiếu của vai nam thứ hai, Đông Đông;
Hai người còn lại là Tưởng Nguyên Siêu và Khúc Hồng Đạt, họ cũng giống như Hạo Hạo là diễn viên trong vở kịch thiếu nhi "Chú gấu Bổn Bổn", người đóng vai sư tử con và báo con bắt nạt Bổn Bổn.
Trong đó Tưởng Nguyên Siêu còn nhỏ tuổi hơn Hạo Hạo, năm nay mới mười sáu tuổi.
Nhưng dáng người cậu bé khá cao và mập mạp, tính tình cũng tương đối nóng nảy, bởi vậy nên Hứa Trăn mới lựa chọn cậu bé diễn vai người bắt nạt "cậu bé Vương".
Trước khi chuẩn bị quay cảnh này, Hứa Trăn vẫy tay gọi ba diễn viên đặc biệt đến bên cạnh mình, cười nói: "Hôm nay là ngày mọi người cùng nhau biểu diễn."
"Chút nữa chúng ta sẽ chia thành hai nhóm, anh Hứa Trăn và Hạo Hạo một nhóm, Siêu Siêu và A Đạt một nhóm..."
Bên trong trường quay, Hứa Trăn kiên nhẫn giảng giải cho ba thiếu niên về cách biểu diễn, nhưng chỉ dặn dò mấy điểm mấu chốt chứ không nói quá chi tiết.
Đạo diễn Ngô Nham ở một bên vừa nhìn vừa gãi bộ tóc giả của mình, chỉ cảm thấy tình hình vô cùng đáng lo.
Thời điểm diễn tiết mục văn nghệ trên sân khấu trong "Chú gấu Bổn Bổn", Ngô Nham cũng có mặt tại hiện trường.
Gã quả thật cảm thấy kịch thiếu nhi này được dàn dựng vô cùng tốt, nhưng dù tốt thế nào thì rốt cuộc cũng kịch thiếu nhi, không cần có kỹ thuật diễn xuất gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận