Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 480: Cảm Tạ Mọi Người Đều Nghiêm Túc

Chỉ chốc lát sau, đạo diễn Sở Kiêu Hùng từ toilet trở về, vào phòng liền nhìn thấy Hứa Trăn, ông kinh hỉ cười nói: “U, Tiểu Hứa hôm nay đã trở lại?”
Hứa Trăn xấu hổ mà cười cười, cung cung kính kính nói: “Thực xin lỗi đạo diễn, chậm trễ tiến độ của mọi người.”
Sở Kiêu Hùng xua xua tay, nói: “Không chậm trễ, không chậm trễ, chúng ta đều đã nhảy ra mấy lời thoại của cậu.”
“Vậy thì từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ tiếp tục theo tiến trình trước đó, phần đã bỏ qua sẽ được bổ sung vào cuối."
Nói xong, ông tay lật kịch bản trong tay, nói: “Hôm qua chúng ta đã đọc tới đâu rồi?”
Biên kịch Thiệu Mạn Linh đáp: “Cảnh thứ 233 của quyển thứ nhất, hôm nay sẽ tiếp tục từ cảnh thứ 234.”
Sở Kiêu Hùng lật kịch bản đến vị trí này, lướt qua một cách đơn giản rồi gật gật đầu nói: “Vậy chúng ta bắt đầu đi, trận đầu là Lương đế cùng Tạ Ngọc.”
……
Bởi vì vấn đề chấp niệm cá nhân của Thái Thực Tiễn, mà tất cả các bộ phim truyền hình do Đông Nhạc sản xuất đều phải tiến hành các buổi vây đọc kịch bản, hơn nữa phải đọc từ đầu đến cuối, tốn rất nhiều thời gian.
Hiện giờ thành lập phòng làm việc mới, tự nhiên là đem nguyên bộ “Thái thị làm ra vẻ” mang theo lại đây.
Hứa Trăn đã có hồi lâu không tham gia kế hoạch quay phim của Thái tổng, hôm nay lại một nữa tham gia buổi vây đọc kịch bản, cảm giác vừa thân thiết lại vừa hoài niệm.
Các bộ phim truyền hình của những hãng khác như Máu Đào Kiếm, Sấm Quan Đông, Dương Gia Tướng, kỳ thật đều không có phân đoạn này.
Vây đọc kịch bản không đơn thuần chỉ là đọc chay mà xen vào đó còn phải bộc lộ cảm xúc cùng phương thực biểu diễn.
Không trang điểm, làm tóc và ánh sáng, không định vị camera và sắp xếp cảnh quay, diễn viên nào cũng ngồi vào chỗ và đọc lời thoại của mình nhưng không được thiếu những cung bậc cảm xúc nên có.
Mọi người cùng đọc và lắng nghe, ai thấy có vấn đề gì khúc mắc, khó chịu thì nêu ra ngay tại chỗ, đạo diễn và biên kịch sẽ cùng mọi người thảo luận và chỉnh sửa lại.
Thậm chí, một số đoàn làm phim nước ngoài còn tổ chức những buổi đọc kịch bản công khai và thu tiền vé... Điều này liền có chút phát rồ.
“…… Thần cho rằng, Thái Tử hiền đức, hơn nữa quý phi đã có công lớn, ở trong hậu cung nhiều năm, nàng vẫn luôn thành tâm với bệ hạ..."
Lúc này, người đầu tiên bắt đầu đọc lời thoại Tạ Ngạn Quân, trong vai Tạ Ngọc.
Âm thanh giọng nói của Tạ Ngạn Quân chỉ có thể coi là trung bình, nhưng cách làm chủ lời thoại lại vô cùng xuất sắc.
Khả năng kiểm soát hơi thở và cảm xúc trong giọng điệu của hắn luôn có thể làm cho mọi người gãi đúng chỗ ngứa, chỉ cần nghe hắn đọc lời thoại cũng là loại trải nghiệm tuyệt vời.
Mà người đối diễn với hắn chính là Lương đế Bao Vệ Quốc.
Diễn viên Tào Tháo trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa" phiên bản cũ, Phi Ưng thị đế, lão sư dạy lời kịch của Trung Hí...
Ý nghĩa đằng sau loạt danh hiệu này là: Khả năng diễn xuất đạt chuẩn sách giáo khoa.
Hứa Trăn nhấp miệng, biểu tình chuyên chú mà nhìn kịch bản trong tay, hanh chóng ghi lại nhịp của hai vị tiền bối, cách nhấn mạnh trọng âm.
Trong khi lắng nghe, hắn so sánh cách mà bản thân dự kiến sẽ giải quyết và sửa lại những chỗ xử lý không phù hợp của mình, chính quá trình này đã khiến hắn thu được rất nhiều điều.
Kịch bản của "Lang Gia Bảng" có rất nhiều lời thoại, hầu như mỗi nhân vật chính đều có vài nghìn từ, và một số thậm chí hàng chục nghìn từ.
Loại trình độ này thật sự là thảm họa đối với những người có trí nhớ ở mức bình thường.
Nhưng Hứa Trăn nhận thấy rằng tất cả đàn ông, phụ nữ và trẻ em có mặt ở đây, trên cơ bản đều có thể đọc thuộc lòng toàn bộ lời thoại của chính mình một cách trôi chảy, xem ra trước đó bọn họ đã luyện tập không ít.
Tuy nhiên, Hứa Trăn không những không cảm thấy áp lực mà còn cảm thấy hài lòng bởi sự đối xử nghiêm túc của "đồng đội" và đầy tinh thần chiến đấu.
—— cảm tạ mọi người đều nghiêm túc!
Nếu là những người khác liền không thèm liếc nhìn kịch bản mà chỉ lướt qua và lấy lệ thì hắn sẽ cảm thấy người đọc thuộc thoại làu làu như mình mới là trên ngốc.
……
“Tiếp theo, cảnh thứ 237.” Một lúc sau, Sở Kiêu Hùng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hứa Trăn, nói, “Nghê Hoàng nói toạc ra thân phận của Lâm Thù.”
“Tiểu Hứa cậu điều chỉnh một chút cảm xúc, 10 giây sau bắt đầu.”
Nghe vậy, Hứa Trăn buông bút trong tay xuống, khép lại kịch bản, hít sâu một hơi.
“n?” Tống Úc ngồi ở bên cạnh hắn thấy thế liền sửng sốt một phen.
Những người khác đều cúi đầu xem kịch bản khi đến lượt. Nhưng hắn thì tốt rồi, lúc mọi người liều mạng xem thì hắn lại khép kịch bản lại?
Đây là hành động gì?
Tuy nhiên, việc đọc kịch bản không giống như một buổi quay phim bình thường, không có những thứ dài dòng như ánh sáng, thu âm, đánh bản, trong nháy mắt, Du Mi ở bên kia bàn đã mở miệng.
“Hồi lâu không gặp, Tô tiên sinh gần đây có khỏe không?” Du Mi cũng không có xem kịch bản, mà là đôi tay chống cằm, mắt nhìn thẳng vào Hứa Trăn ở đối diện, bên miệng treo lên nụ cười khách sáo xa cách.
Khi cô ấy nói những lời này, khí chất toàn thân dường như đã trải qua một sự thay đổi nhỏ, đôi lông mày duyên dáng ban đầu lại mang theo ba phần anh khí, nhìn qua hơi lộ ra khí độ hiên ngang.
“Tạ quận chúa nhớ mong, hết thảy đều mạnh khỏe.” Ngay sau đó, Hứa Trăn mở miệng.
Hắn mang theo ý cười nhợt nhạt, vẻ mặt không còn phấn chấn oai hùng, thần thái sáng láng như trước mà có chút dáng vẻ thư sinh, không nhanh không chậm, thong dong đạm mạc nói: "Tô mỗ vừa mới chuyển nhà, thu được hậu lễ của quý phủ, nhưng vẫn chưa tới cửa nói lời cảm tạ, còn thỉnh quận chúa chớ trách.”
Lời này của hắn dường như không có uy lực như Tạ Ngọc, Lương Vương, nhưng toàn thân lại toát ra khí chất hoàn toàn khác với Hứa Trăn thường ngày.
Từ lúc mở miệng, hắn đã không còn là Hứa Trăn nữa, mà hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Ở phía đối diện, Du Mi nhận thấy những thay đổi mà hắn thể hiện trong mấy giây qua, trong lòng cũng âm thầm giật mình.
——Hứa Trăn hiện tại có thể diễn xuất đến mực độ này sao?
Đây là mức cao hơn rất nhiều so với lúc hắn còn thể hiện trong "Tam Quốc"!
Bạn cần đăng nhập để bình luận