Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 656: Một Hộp Cơm, Một Vai Diễn

Hứa Trăn đứng ở ngoài sân ký tên hơn mười mấy phút, sau đó mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại:
Gia nhập làng giải trí được 4 năm, diễn qua hơn 10 bộ phim, hiện tại hắn đã không còn là một diễn viên tân nhân bừa bãi vô danh như trước đây.
Hắn đã trở thành “Tiền bối” trong một nhóm người, cũng may mắn đạt được nhiều thành tựu mà có lẽ trong đời các diễn viên không bao giờ đạt được.
Ở những nơi biết hay không biết, có vô số cặp mặt đang nhìn chằm chằm chính mình, hoặc là xem mình diễn xuất, hoặc là xem tác phẩm, ngoài ra cũng đang âm thầm quan sát đức hạnh của mình.
Trong lúc ký tên cho mọi người, Hứa Trăn vừa cảm ơn sự tôn trọng của bọn họ, đồng thời cũng cảm thấy một cổ áp lực vô hình đè trên vai.
Nhất định phải làm người tốt, diễn xuất hay, để thực lực của bản thân không làm thất vọng với sự tôn trọng mà hắn nhận được!
Sống không thẹn với tâm, không thẹn với sự yêu thích của người khác đối với mình!
……
Bận một hồi lâu, rốt cuộc người xung quanh Hứa Trăn cũng tản dần.
Đặng Đại Diễn vui tươi hớn hở mang cho hắn một phần cơm, kêu hắn ngồi ăn trưa cùng với nhóm diễn viên chính.
“Tôi còn đang thắc mắc tại sao cậu lại chạy đến nơi này?”
Đặng đạo rất có hứng thú hỏi: “Là tới thăm ban? Hay là có công việc ở gần đây?”
Hứa Trăn không hề giấu hiếm mà thuật lại kế hoạch quay chụp “Thất Cô”, cùng với chuyện hiện tại mình đang làm thợ sửa xe máy ở dưới chân núi cho mọi người nghe.
A Y Mộ nghe mọi người không ngừng tán thưởng Hứa Trăn, lại muốn mở miệng oán trách bản thân bị hắn trêu chọc, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy có lẽ do mình quá xuẩn (Ngu), do đó cô liền âm thầm nuốt ủy khuất này xuống bụng.
Đặng Đại Diễn nhìn ngày tháng trên điện thoại, nói: “Hôm nay là ngày mấy, 9 tháng 5 sao?”
“Cũng đến lúc Giải thưởng Ngọc Lan công bố danh sách đề cử rồi đúng không?
Ông hừng thú bừng bừng mà nhìn về phía Hứa Trăn: “Thế nào, tìm người hỏi thăm chưa, xem năm nay câu sẽ lọt vào danh sách giải thưởng nào?”
Hứa Trăn nghe được lời này, đôi mắt thoáng sáng một chút, cười lắc đầu, đáp: “Hiện tại còn chưa có, đại khái tuần sau mới có danh sách.”
Lần này, hắn có hai bộ phim truyền hình đang trong giai đoạn đánh giá: Một là “Sấm Quan Đông” được phát sóng vào mùa hè năm ngoái, hai là “Lang Nha Bảng” được phát sóng vào mùa xuân năm nay.
Bởi vì Hứa Trăn không còn cần danh hiệu "Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất", cho nên đoàn làm phim "Sấm Quan Đông” đã không báo danh cho hắn trong phần hạng mục này.
Nhưng bên phía đoàn phim “Lang Nha Bảng” lại báo danh hạng mục “Nam chính xuất sắc nhất” cho hắn.
Đây là lần đầu tiên Hứa Trăn tham gia cuộc đua ảnh đế.
Tất nhiên, hắn không hy vọng sẽ giành được giải thưởng, nhưng Giải thưởng Ngọc Lan luôn dựa trên nguyên tắc "Cổ vũ lần đầu", mà rating, danh tiếng của “Lang Nha Bảng” đều vô cùng tốt, cho nên Hứa Trăn cảm thấy mình có hy vọng lọt vào danh sách đề cử.
Gần đây, có đài truyền hình ở Hương Giang, Đài Đảo và Hàn Quốc muốn mua bản quyền phát sóng của "Lang Nha Bảng", nếu bộ phim đoạt thêm một vài giải thưởng thì có thể bán nó với giá cao hơn một chút.
Giải thưởng Ngọc Lan năm nay là một "Giải thưởng dát vàng" thực sự cho chính công ty của mình, loại có thể được cạo ra và bán lấy tiền!
Cùng lúc đó, tất cả mọi người trong đoàn làm phim "Ỷ Thiên" đều đang cảm thấy ngơ ngác khi nghe Đặng đạo và Hứa Trăn bình tĩnh thảo luận về giải thưởng Ngọc Lan.
Đại ca, đó là Giải Ngọc Lan thưởng!
Cả đời có bao nhiêu người chưa từng có tư cách tham gia loại giải thưởng này, nhưng tại sao trong miệng các vị lại giống như đang thảo luận tổng kết cuối năm vậy? ?
Càng sốt ruột hơn chính là, Đặng Đại Diễn đã hỏi Hứa Trăn xếp hạng trung bình của "Lang Nha Bảng" là bao nhiêu, mà Hứa Trăn lại ra vẻ thở dài nói, thời điểm ban đầu không tốt lắm, về sau mới có thể phá ba.
Phá ba.
Ba….
Trong lúc nhất thời, đám quần chúng ngồi trong phòng đã không thể nuốt trôi cơm.
Đặng Đại Diễn nhìn bọn họ không hẹn mà cùng buông đũa, cho nên mới ngạc nhiên hỏi: “Sao thế, mọi người không ăn cơm nữa sao?”
Trong đó có một người ngượng ngùng cười nói: “Trời nóng quá, tôi không có cảm giác ngon miệng.”
Đặng Đại Diễn suy tư một lát, đáp: “Không hợp khẩu vị của cậu sao? Nhưng tôi lại cảm thấy ăn rất ngon nha.”
Ông quay đầu nhìn về Hứa Trăn, hỏi: “Tiểu Hứa thấy sao?”
Hứa Trăn nói: “Ngon a, đây là quán cơm ngon nhất ở trấn chúng tôi, vừa sạch sẽ vừa mới mẻ, ngày thường tôi cũng rất hay đến.”
Đặng Đại Diễn nghe xong lời này thì lập tức đổi đề tại, ông nhìn hộp cơm trong tay, âm thầm nở nụ cười nham hiểm: “Vậy cậu nói xem, cơm cũng ăn rồi, cho nên ở lại đây diễn một đoạn chắc cũng không có vấn đề gì đúng không?”
Hứa Trăn: “……”
Động tác gắp đồ ăn lập tức cứng lại.
“Ha ha ha ha ha ha ha……”
Một lát sau, phòng nghỉ vang lên một trận cười thoải mái.
……
Hứa Trăn cảm thấy dở khóc dở cười với cách hành xử như trẻ con của Đặng đạo.
Dĩ nhiên hắn cũng không ngại làm khách mời cho đoàn phim.
Đặc biệt là nhân vật Hàn Thiên Diệp này đang bị trống, chính mình cũng có trách nhiệm, hỗ trợ cứu tràng.
Huống chi mình cũng được chia một phần lợi nhuận trong các bộ phim của Hoa Ảnh, tuy rằng tỷ lệ này không quá cao.
Đặng Đại Diễn không khách khí với Hứa Trăn nữa, mà trực tiếp đưa cho hắn phần kịch bản của Hàn Thiên Diệp, để cho hắn làm quen với cốt truyện.
Đồng thời ông cũng nhanh chóng điều chỉnh lại kế hoạch quay phim, mở rộng suất diễn cho Hứa Trăn.
Thời gian khẩn, nhiệm vụ cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận