Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 769: Khóc Cho Thanh Xuân Đã Mất

Hứa Trăn nhìn thẳng vào ánh mắt Chu Nhiên, trầm giọng nói: “Không, cái cậu thấy là một cô gái đã từng sạch sẽ, không vướng bụi trần nay lại trang điểm sắc sảo, ăn mặc mát mẻ đi cùng một đám người chẳng ra gì, hoàn toàn hư hỏng.”
“Cậu đã hủy hoại cả đời cô ấy, anh không thấy áy náy sao?”
Chu Nhiên nghe vậy, cả người chấn động, nước mắt lập tức rơi xuống.
Nam chính trong “Tự thủy lưu niên” không hề giống “Trần Vận Như”. Đó chính là nhân vật mà y đã nghiêm túc diễn hơn bốn tháng.
Lúc này, nghe Hứa Trăn phân tích xong, Chu Nhiên đột nhiên nghĩ tới những cảnh lúc trước, cảm thấy những lời đó như một cây đao đâm vào tim y.
Đúng vậy, không sai, quả thật là y đã hủy hoại cả đời của cô ấy.
Tôi quả là đồ khốn, quả là một thằng xấu xa.
y không nhịn được ôm ngực, trái tim đau đớn đến mức không thở nổi.
...
Đúng lúc này, đạo diễn Hoàng Thiên Tứ đứng trong sân nhìn về phía Hứa Trăn, không nhịn được dụi mắt.
Chuyện gì vậy?
Sao ông lại cảm thấy giống như A Trăn chơi hư Chu Nhiên vậy?
Lúc trưa đã thương lượng rõ ràng là sẽ cố gắng hết sức để làm Chu Nhiên cảm động chứ đâu phải chọc y phát điên.
Trợ lý đạo diễn lén liếc nhìn về phía Hứa Trăn, nhỏ giọng nói với đạo diễn: “Đạo diễn Hoàng, “liều thuốc” chiều này của chúng ta có mạnh quá không?”
“Có cần điều chỉnh chút không?”
“Ờ...” Đạo diễn Hoàng có vẻ hơi lúng túng, đã leo lên lưng cọp thì khó mà leo xuống.
Chu Nhiên là người đứng đầu về mảng nhạc phim điện ảnh và truyền hình ở đảo Đài.
Buổi sáng, lúc nghe tin y muốn tới thăm phim trường, đạo diễn Hoàng vì muốn “lay động” đối phương nên đã cố ý điều chỉnh kế hoạch quay phim, sắp xếp quay những cảnh khóc trước.
Cảnh “Trần Vận Như khóc thút thít” ban nãy mới chỉ là món khai vị, tiếp theo còn có cảnh Vận Như nhảy lầu, Tuấn Kiệt bị bắt và cảnh Lý Tử Duy do Hứa Trăn diễn ngồi trong phòng học piano nhớ về người yêu, thề phải khiến Chu Nhiên rớt nước mắt.
Ai ngờ mấy cảnh kai còn chưa bắt đầu quay thì y đã khóc rồi.
y như vậy khiến ông không hề có chút cảm giác thành tựu nào cả.
...
Cả buổi chiều hôm đó, lúc không quay phim, Hứa Trăn vẫn tiếp tục giảng giải tình tiết phim cho Chu Nhiên.
Hai người vừa xem vừa phân tích, học tập thực tế, chọc vào nỗi đau gấp bội.
Chu Nhiên vừa mù quáng sùng bái kỹ năng diễn xuất của Hứa Trăn vừa cảm thấy hắn phân tích rất có lý. Vì vậy, mặc dù bị chọc vào nỗi đau nhưng y vẫn yêu cầu Hứa Tranh tiếp tục nói, tâm trạng phải nói là vừa chua xót vừa sảng khoái.
“Người mà Mạc Tuấn Kiệt có lỗi nhất cuộc đời này là bà nội của y.” Hứa Trăn ngồi cạnh nhỏ giọng nói: “Bà nội một mình nuôi lớn y, hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau.y khó khăn lắm mới chờ đến ngày ra tù, vốn dĩ định liều mạng cố gắng, quay đầu là bờ nhưng lại phát hiện bà nội mắc bệnh nan y, không còn sống được bao lâu.”
“Y rất hối hận, hối hận vì việc bản thân ngồi tù, không thể ở bên bà nội hai năm trời.”
“Cảm giác đau khổ khi muốn chăm sóc người bên cạnh lại không thể chăm sóc được chính là cọng rơm cuối cùng ép chết y...”
“...”
“Lúc Vận Như tự sát, mẹ cô ấy là người tự trách nhất. Bà ấy biết rõ tâm lý của con gái có vấn đề nhưng trước giờ vẫn luôn không nghĩ tới việc giải quyết chuyện đó.”
“Bà ấy chỉ cảm thấy con gái còn nhỏ không hiểu chuyện, không nghe lời, không biết người lớn khổ thế nào. Nhưng, bà ấy có bao giờ thông cảm cho con gái mình chưa?”
“Nếu bà ấy có thể sớm ngồi xuống tâm sự với con gái, để cô ấy biết người nhà vẫn cần mình thì có lẽ cô ấy đã không nghĩ quẩn như vậy rồi.”
“...”
Hứa Trăn cảm thấy bản thân rất giống hướng dẫn viên du lịch, dẫn Chu Nhiên chạy theo tổ quay phim, vừa xem biểu diễn vừa giải thích cho y.
Mà Chu Nhiên vừa nghe hắn nói vừa khóc, dù khó chịu nhưng vẫn muốn nghe, tâm trạng cực kỳ rối bời.
Đây chính là những phân tích của nam diễn viên truyền hình xuất sắc nhất đó.
Sao y có thể bỏ qua cơ hội hiếm có như vậy?
Chu Nhiên nghe Hứa Trăn nói cả buổi chiều, cảm thấy bản thân càng nghe càng hiểu hơn, dần dần đã có thể từ một suy ba, cùng phân tích với Hứa Trăn.
Mới sáng nay, Chu Nhiên còn cảm thấy bản thân không phù hợp với việc đóng phim, tuyệt vọng muốn “nghỉ hưu” nhưng lúc này lại cảm thấy bản thân có thể đóng phim.
Quả nhiên, diễn xuất giống như một cánh cửa sổ giấy, chỉ cần đâm là rách.
Lúc trước, y vẫn luôn diễn không tốt không phải vì y không có thực lực mà là vì đạo diễn không có thực lực, không thể dẫn dắt y đi theo “con đường chính đạo”.
Nếu đạo diễn của “Tự thủy lưu niên” sớm mắng y là đồ khốn nạn, hủy hoại cả đời của nhân vật chính thì y đã sớm khóc rồi.
Vậy mà ông ta nói cái gì mà y khóc là khóc cho thanh xuân đã mất của mình.
Mất cái đầu ông ấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận