Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 301: “Tiền bối” Hứa Trăn

Đứng trên sân khấu, Hứa Trăn nhớ lại trạng thái khi hắn đóng vai Hoa Vô Khuyết hai năm trước, vừa luyến tiếc lại vừa có chút xúc động.
Bộ phim “Tuyệt Đại Song Kiêu” này, thật sự có ý nghĩa không thể thay thế đối với hắn.
Đây không chỉ là bộ phim truyền hình đầu tiên của hắn với tư cách là nhân vật chính mà còn là nền tảng cho một số bộ phim trong tương lai.
Ấn tượng của khán giả về hắn cũng bắt đầu tiến triển từ từ dựa vào nhân vật Hoa Vô Khuyết này.
Thành thật mà nói, con người " Hoa Vô Khuyết " không hoàn hảo như cái tên của hắn ta, mà tính cách của hắn cũng có nhiều mâu thuẫn và khiếm khuyết khác nhau.
Lấy ví dụ như đoạn ngắn mà Vương Hữu Lâm biểu diễn vừa rồi.
Hứa Trăn thừa nhận rằng nếu đặt toàn bộ bộ phim sang một bên và thảo luận về đoạn ngắn này, quả thực sẽ khiến mọi người cảm thấy Hoa Vô Khuyết là một kẻ vô dụng.
Tình ái cũng không liều mạng đi tranh, vừa nói bỏ cuộc thì liền bỏ cuộc.
Đường đường là nhân kiệt trong thiên hạ, nhưng lại hèn mọn trước một nữ nhân như thế, e rằng thật sự đã chạm vào chỗ thâm độc của nhiều người.
Tuy nhiên, với tư cách là người đóng vai "Hoa Vô Khuyết" trong nguyên kịch, Hứa Trăn có điều gì đó để nói.
——trong lòng hắn nghĩ như thế nào, ngươi thật sự có thể hiểu sao?
Rốt cuộc tình cảm của hắn ta đối với với Thiết Tâm Lan như thế nào, ngươi hiểu không?
Ngươi thậm chí không biết Hoa Vô Khuyết là người như thế nào, vậy thì ngươi có quyền gì để chỉ chỉ trỏ trỏ vào hành vi của người khác dựa trên tam quan của chính ngươi?
Hứa Trăn cảm thấy rằng những gì một diễn viên cần làm không phải là chỉ trích hành vi của nhân vật, mà là để nhân vật của chính mình trở nên hoàn hảo trong tâm trí.
Thay vào đó, hãy cố gắng hiểu nhân vật, đồng nhất với nhân vật, thay thế nhân vật và biến chính mình thành nhân vật trong suốt quá trình biểu diễn.
Với tâm lý như vậy, Hứa Trăn điều chỉnh lại nhịp thở của mình, tất cả những thứ trong sách tràn vào trong tâm trí giống như ký ức của kiếp trước.
—— hắn lấy thân phận là “Hoa Vô Khuyết” để thể hiện một màn này.
……
“Đối với ta, Thiết cô nương không chỉ đơn giản là một “đối tượng ái mộ” đơn giản như vậy.”
Trên sân khấu, Hứa Trăn dán chặt vào micro, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, như có như không, nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ, một cô nương như nàng lại dũng cảm, anh hùng và nghĩa hiệp như vậy.
“Nàng chưa bao giờ chịu thua, cũng chưa bao giờ dựa vào người khác, gặp chuyện bất bình lo liệu chính nghĩa, vì bằng hữu giúp bạn không tiếc cả mạng sống.
“Nàng trước sau coi mình như hiệp khách mà đối đãi, lại không phải dạng nữ tử nhu nhược thông thường.
“Đây mới là bộ dáng của một nữ nhi giang hồ nên có.
“Thế nhưng, ngốc cô nương a……”
Nói tới đây, Hứa Trăn nhẹ nhàng mà thở dài, ngữ khí cũng từ gấp gáp mới vừa rồi, trở nên nhu hòa xuống.
Hắn nâng lên đôi mắt, ánh mắt xuyên qua đám đông, tìm thấy bóng dáng vàng nhạt xinh đẹp kia giữa hàng trăm con người, nói: “Nàng đối xử chân thành với mọi người, nhưng người khác làm sao có thể mang nhiều thiện ý như nàng?
Giờ khắc này, Lâm Gia đứng ở phía xa trên sân khấu, không hề phòng bị mà đón nhận ánh mắt của Hứa Trăn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của cô hơi hơi mở lớn, bỗng dưng bưng kín miệng.
Hứa Trăn nhìn về phía Lâm Gia, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp, giống như mang theo vài phần lo lắng, lại mang theo vài phần trách cứ, nói: “Nàng chỉ là một cô gái nhỏ, lẻ loi một mình lang bạt ở trên giang hồ, tâm tư đơn thuần như vậy, lớn lên lại xinh đẹp như thế, vạn nhất gặp phải kẻ mang lòng dạ xấu xa thì phải làm sao bây giờ?”
Nói tới đây, hắn bất đắc dĩ mà cười cười, lắc đầu nói tiếp: “Về công phu của nàng, nếu đối phó với một vài binh tôm tướng cua thì còn được.
“Nhưng nếu gặp phải cao thủ chân chính, thì làm sao có thể bảo vệ mình?”
Nói đến chỗ này, Hứa Trăn nhẹ nhàng rũ con ngươi xuống, khe khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Ta chiếu cố nàng, là sợ nàng sẽ xảy ra chuyện, hy vọng có thể nhìn đến nàng bình bình an an, vô tai vô nạn.
“Cũng không phải cố tình đuổi theo nàng, cũng không phải cố ý muốn xum xoe.
“Nhưng là, một khi nói thấu, cả hai đều hiểu rõ tâm ý của nhau, như vậy ta cũng không thể coi như không có chuyện gì mà tiếp tục chiếu cố nàng.”
Sự ôn nhu từ trong đáy mắt gần như muốn tràn ra ngoài, âm thanh trầm thấp mang theo nữa phần khàn khàn vô cùng đúng chỗ, âm cuối hơi run, như thể những sợi dây đàn được gảy bằng tay một cách nhẹ nhàng.
“Thế nhưng dây dưa không rõ cũng là một loại thống khổ, không bằng cứ buông tay như vậy.” Hứa Trăn cười khổ nói, “Ai, ta quả nhiên cảm thấy, nàng càng thích hợp với huynh trưởng hơn.
“So với việc đến được với nàng, ta càng hy vọng nàng có thể vui vẻ, có thể cả đời đều giống như hiện tại, làm một cô nương ngây thơ, lãng mạn, vô ưu vô lự.”
Nói đến chỗ này, Hứa Trăn một lần nữa nâng đôi mắt lên, lại lần nữa nhìn Lâm Gia trong đám người, nói: “Thiết cô nương, ta thực vinh hạnh có thể quen biết nàng, nàng là cô nương tốt nhất mà ta gặp được trên đời.
“Thật đáng tiếc ta chỉ có thể bồi nàng đi đến nơi này, đoạn đường còn lại, nàng phải từ mình đi, phải học được cách bảo vệ mình, không phải sợ, không cần gấp.
“Nàng xứng đáng với mọi thứ tốt nhất."
Lúc này, màn hình chiếu trong trường quay vừa vẹn chiếu đến chỗ Lâm Gia.
Chỉ thấy, lúc này má cô đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Hứa Trăn, phảng phất cất giấu đầy ánh sao trời.
Theo câu thoại cuối cùng của Hứa Trăn, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê, khó có thể kìm được mà từ trong hốc mắt lăn xuống, phản chiếu ánh đèn trong trường quay, sáng như giọt nước mắt của nàng tiên cá.
Bên sân, Thẩm Đan Thanh nhìn Lâm Gia trong màn hình, ha ha cười nói: “Ai u, cô nương này còn rất phối hợp.”
Hà Thái gật gật đầu, nói: “Hơn nữa diễn cũng khá tốt. Mới vừa rồi khi đối mặt với Vương Hữu Lâm thì cao lãnh, nhưng hiện tại vừa quay đầu lại liền là một bộ dáng thiếu nữ yêu đương cuồng nhiệt, hai khuôn mặt không hề có một dấu vết cắt ngang.
“Diễn viên Lâm Gia này thực sự không tồi.”
Nói như vậy, hắn trong lòng yên lặng tính toán kế hoạch quay điện ảnh của mình.
Chà, có nhân vật nào vừa vặn để Lâm Gia đến thử không?
Tuổi, hình tượng, thật ra đều rất phù hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận