Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 384: Một Lòng Trung Thành

Chu Du quay đầu, ánh mắt lãnh lệ như đao mà quét một vòng, nói: “Không biết lựa lời mà nói thì thanh thiết thương kia chính là tấm gương của các ngươi!”
Tướng sĩ chung quanh nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt tức khắc nghiêm chỉnh lại, cúi đầu xuống, không dám hồ ngôn.
Lúc này, màn ảnh quay về phía Tôn Quyền.
“Báo ——”
Trên linh đường, một người vội vàng từ bên ngoài chạy vào, bái nói: “Thượng tướng quân Chu Du tự Ba Khâu đem binh trở về, trước mắt đang chờ bên ngoài.”
Lời này vừa nói ra, linh đường tức khắc nổi lên một trận xôn xao.
Chu Du đã trở lại, hơn nữa là đem binh trở về!
——Lần này không biết, Chu Du sẽ dùng lập trường hay thái độ gì?
Quần thần lập tức quay đầu lại, ánh mắt trông mong nhìn về phía bên ngoài.
Tôn Quyền nheo mắt, thần sắc phức tạp nói: “Mau mời vào!”
Một lát sau, Chu Du vội vàng đi vào linh đường, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Tôn Quyền, còn những người xung quanh thì hắn lại làm như không thấy.
Chợt, hắn dừng bước trước mặt Tôn Quyền.
“Thần Chu Du……”
Chu Du vung lên ống tay áo, cúi đầu bái Tôn Quyền, cất cao giọng nói: “Bái kiến chủ công!”
Lời này vừa nói ra, toàn trường liền chấn động.
—— Chu Du, hành chính là lễ của quân thần!
Hắn tán thành Tôn Quyền làm chủ công!
Giờ này khắc này, Tôn Quyền vì mọi người khinh thường mà thấp thảm lo âu, ánh mắt liền lóe lên một cái.
Y từ mình đi đến trước mặt Chu Du, đỡ hắn lên, tình ý chân thành nói: “Công Cẩn đã hồi, ngô không cần lo lắng rồi!”
Quần thần Giang Đông hai mặt nhìn nhau.
Một lát sau, chúng thần do Trương Chiêu dẫn dắt, cũng lần lượt cúi đầu mà bái Tôn Quyền, nói: “Bái kiến chủ công!”
Một bái này của Chu Du, đã đại biểu cho tuyệt đại đa số những người trong quân ngũ Giang Đông.
Giờ phút này, lòng người Giang Đông có lẽ chưa đoàn kết, nhưng với sự ủng hộ của Chu Du, ít nhất hiện tại, vị trí chủ nhân Giang Đông của Tôn Quyền có thể coi là vững chắc.
……
Bên ngoài màn hình, Hạ Ngữ Băng chỉ cảm thấy hơi choáng khi chứng kiến một màn trước mắt
A…. cảm giác về một trụ cột được tôn kính như vậy thật xúc động!
Tôn Sách đã chết, nhóm người này khóc khóc, lục đục với nhau, nhưng chỉ có Chu Du vẫn duy trì được sự bình tĩnh vốn có, chính điều này đã khiến người khác cảm thấy an tâm.
So với sự nghẹn khuất của thiếu chủ Di Hoa Cung, hay cô độc như Kim Xà Lang Quân thì loại nhân vật có quyền cao chức trọng này, ngay lúc lâm nguy có thể ngăn cơn sóng dữ lại toát ra được sự mị lực vô cùng cao lớn!
Lúc đầu, Hạ Ngữ Băng cảm thấy bộ phim “Tam Quốc” này rất dày nặng, đồng thời cũng cảm nhận được sức hút độc đáo của phim lịch sử.
Ai, không biết cốt truyện kế tiếp sẽ diễn ra như thế nào, nhưng chỉ nhìn thế này, chính mình đã cảm thấy bản thân sắp phải lòng Chu tướng quân đẹp trai, cương nghị này.
……
Rất nhanh, quần thần Giang Đông giải tán, Tôn Quyền đưa Chu Du đi vào linh đường.
Trong mắt nhìn thấy bài vị của Tôn Sách, rõ ràng bước chân của Chu Du hơi ngừng lại, ánh mắt lóe lên.
Nhưng hắn không hô trời gọi đất, gào khóc khóc rống trước mặt Tôn Quyền, Trương Chiêu, cùng với những người hậu xung quanh. Hắn bình tĩnh đi đến trước bài vị, quỳ xuống đệm bồ hương, không một chút cẩu thả mà hành đại lễ với linh cữu của huynh trưởng.
Sau khi hành lễ, Chu Du đi theo Tôn Quyền, đến gặp mẫu thân của Tôn Quyền là Ngô thái phu nhân.
Ngô thái phu nhân nhìn thấy Chu Du, hai mắt đẫm lệ mà cầm tay hắn, nói: “Công Cẩn, ngươi đã trở lại.”
Dứt lời, bà quay đầu nhìn về phía Tôn Quyền, nức nở nói: “Ca ca ngươi không còn nữa, từ nay về sau, Công Cẩn liền giống như huynh trưởng của ngươi.”
Tôn Quyền nghe vậy, lập tức hành lễ huynh trưởng đối với Chu Du, chợt, y từ một bên lấy ra một cái bao bố, đưa cho Chu Du, nói: “Đây là thứ huynh trước khi đi khi đã giao phó cho ta, kêu ta đưa lại cho Chu tướng quân.”
Chu Du tiếp lấy bao bố, vừa mở ra, đồng tử liền không khỏi co rút lại.
Xích phong.
——Đây là hai thanh kiếm được đúc từ bảo đao trấn tách của Chu gia, khi bọn họ mới đến Giang Đông.
Tôn Quyền nói: “Trước đây huynh trưởng từng dặn dò ta, “Nội sự không quyết thì hỏi Trương Chiêu, ngoại sự không quyết thì hỏi Chu Du.”
“Ta còn nhỏ tuổi và thiếu hiểu biết, không thể một mình thừa kế cơ nghiệp của huynh trưởng, cho nên thế cục ở Giang Đông, xin dựa vào tướng quân!”
“Ta……” Chu Du hít sâu một hơi, hành lễ với Tôn Quyền, giọng nói mang theo chút run rẩy, “Nguyện lấy máu chảy đầu rơi, trung thành đến chết!”
Sau đó, hai người liền bàn chuyện làm sao để củng cố thế cục trước mắt.
Chờ ra cửa, Chu Du vẫn như trước, bước chân vô cùng vững vàng.
Nhưng chưa đi được bao xa, lúc xung quanh không có người, hắn bước chân leo lên lưng ngựa thì trượt chân một cái, xuýt nước té xuống.
“Tướng quân!”
Người hầu bên cạnh vội đỡ lấy hắn, nôn nóng nói: “Tướng quân, làm sao vậy, không có việc gì đi?”
Chu Du lắc lắc đầu, không nói gì.
Nửa người của hắn nằm trên yên ngựa, toàn thân giống như không có chút sức lực.
“…. Đỡ ta lên ngựa.” Sau một lúc lâu, Chu Du trầm giọng nói.
Người hầu tiến lên muốn đỡ hắn, lại thấy, Chu Du rũ đầu, trên mặt không có bất luận biểu tình gì, nhưng nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống như hạt châu bị đứt dây, thân thể kịch liệt run rẩy, gần như nhịn không được.
Sợi dây bị kéo căng nhiều ngày đêm, vào lúc này, cuối cùng đã hoàn toàn bị đứt.
Hắn nắm chắc thanh kiếm Xích Phong trong tay, những ngón tay mảnh khảnh tái nhợt và không còn chút máu do dùng lực quá mạnh.
“Tướng quân……”
Người hầu tức khắc co thắt tâm can, duỗi tay đi đỡ hắn, nói: “Trước nghỉ ngơi một chút đi, đừng……”
“Đỡ ta lên ngựa!” Giọng nói của Chu Du khàn khàn gần như không nên lời.
Người hầu thử một hơi thật dài, đành phải tuân lệnh đỡ hắn ổn định thân thể, cẩn thẩn vững vàng leo lên lưng ngựa.
Một lát sau, Chu Du nắm dây cương, đôi mắt buông xuống, buộc bản thân bình tĩnh mà giục ngựa đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận