Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 736: Đề Tài Phim Mới

Công việc quay phim của đoàn “Thất Cô” kéo dài đến bốn giờ chiều thì kết thúc.
Nguyên nhân cũng không phải vì cố ý quan tâm đến vài vị du khách đường xa ghé đến mà là vì bên phía đoàn phim không có cảnh quay đêm. Hơn nữa bọn họ cũng không có khả năng chuyển bối cảnh, cho nên mỗi ngày chỉ có thể quay phim vào ban ngày.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà hai tháng qua, cuộc sống đóng phim của Hứa Trăn vô cùng nhẹ nhàng tự tại, buổi tối có thể lái xe đi hóng gió, xem phim điện ảnh, thưởng thức non sông gấm vóc, hắn còn tự đùa đây là “Hành trình lành mạnh”.
Đêm đó, đám người Hứa Trăn còn cố ý mời tổ đoàn trù bị của “Muốn Gặp Anh” lên thị trấn ăn cơm, coi như là làm hết lễ nghĩa của một chủ nhà.
Đoàn đội của Hứa Trăn dĩ nhiên cũng có mặt, bên phía Hoa Ảnh thì có Bành Tư Nguyên đi theo, nghe nói đã từng cùng đạo diện Hoàng Thiên Tứ của “Muốn Gặp Anh” hợp tác trong một bộ phim truyền hình, do đó mà vẫn luôn duy trì mối quan hệ tốt với nhau.
Mặc dù Trần Chính Hào không có hứng thú với mấy dịp như thế này, nhưng y lại muốn đi theo để giúp Hứa Trăn trấn cửa ải.
Đi ăn cơm, dĩ nhiên không thể lấy bộ dáng như trong phim để đi gặp người, bởi vậy, “Thợ sửa chữa motor” Tằng Soái và “Nông dân công tìm con” Lôi Trạch Khoan đều cởi bỏ lớp tạo hình trong phim và khôi phục bộ dáng ngày thường của mình.
Hứa Trăn còn tốt, đại khái chỉ thoát khỏi sự mộc mạc, quê mùa trên người.
Nhưng Trần Chính Hào lại có sự thay đổi rất lớn: Y cởi bỏ bộ quần áo cũ nát trong phim, mặc một chiếc áo phông và quần âu bình thường, lớp trang điểm hiệu ứng đặc biệt trên mặt cũng được tẩy sạch, hơn nữa y chỉ làm một kiểu tóc nhỏ đơn giản.
Hứa Trăn nhìn thấy y đã loại bỏ một lớp sáp dày khi tẩy trang, và trong tiềm thức nhớ lại đến một câu thoại trong "Trí Thủ Uy Hổ Sơn”: Sáp phủ chống lạnh. (Câu ám hiệu trong phim)
Đột nhiên hắn lại điểm muốn cười.
Những người này bắt hai chiếc xe từ phim trường đến một nhà hàng ở thị trấn, sau khi vào phòng riêng, biên kịch Cao Kỳ Phong vừa nhìn thấy Trần Chính Hào, liền lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: “Nha, Trần tiên sinh!”
"Xin chào, xin chào, nghe danh đã lâu, lần đầu tiên gặp mặt!"
Hắn tiến lên bắt tay với Trần Chính Hào với khuôn mặt vui mừng và hỏi: "Thật trùng hợp, Trần tiên sinh cũng vừa vặn công tác ở bên này sao?”
Trần Chính Hào nghe nói như thế thì hơi có chút kinh ngạc mà nhìn về phía đối phương, đáp: “Tôi ở trong đoàn phim “Thất Cô”.”
Cao Kỳ Phong cũng sửng sốt, nói: “Phải không? Sáng này tôi không hề nhìn thấy cậu, không lẽ mấy hôm nữa mới tới suất diễn của cậu?”
Lời này vừa ra, Hứa Trăn đang cùng mọi người nói chuyện phiếm liền kinh ngạc quay đầu nhìn về phía bên này, còn đạo diễn Hoàng Thiên Tứ thì sắc mặt cứng đờ, trong mắt dâng lên lửa giận.
Trần Chính Hào bình tĩnh mà nhìn Cao Kỳ Phong, sau một lúc lâu, mới nói: “Tôi diễn Lôi Trạch Khoan.”
Y lặng lẽ đánh giá đối phương giống như đang đánh giá bình sữa bò, “Có vẻ như bệnh cận thị của ngài tương đối nghiêm trọng đấy.”
Cao Kỳ Phong: “……”
Bầu không khí xung quanh giống như bị đóng băng.
Cuộc trò chuyện sôi nổi ban đầu cũng đột ngột kết thúc vào lúc này.
……
Bầu không khí khó xử trong phòng riêng cuối cùng cũng trở lại bình thường sau vài phút.
Bên phía đoàn phim “Muốn Gặp Anh”, mọi người gần như đánh cược hết những gì mình đã học được, liều mạng khen Trần Chính Hào đã khắc họa nhân vật như một con người hoàn toàn khác, cố gắng dùng sự khờ khạo ngây ngô của chính mình để "đổ tội" cho đối phương vì diễn xuất quá mức xuất sắc.
Tất nhiên, Trần Chính Hào và những người khác không bám vào chủ đề này quá lâu, hai bên nói về lý tưởng, kế hoạch, đầu tư và hợp tác, bầu không khí trong phòng riêng dần dần được cải thiện lên.
Hứa Trăn, phó tổng của Công ty TNHH Điện ảnh và Truyền hình Lang Gia Các lại không quan tâm đến những điều vô nghĩa vớ vẩn này, hắn trực tiếp yêu cầu phiên bản điện tử của kịch bản "Muốn gặp anh" và bắt đầu đọc nó trên máy tính bảng ở bàn ăn tối.
Bởi vì Kiều Phong mạnh mẽ khen ngợi cùng miêu tả hết sức quỷ dị, khiến Hứa Trăn vô cùng tò mò đối với cốt truyện cụ thể.
Nhưng sau khi mở kịch bản ra và đọc cốt truyện của tập đầu tiên thì hắn lại cảm thấy vừa nghi hoặc lại vừa có chút thất vọng.
Mở đầu của "Muốn gặp anh" là một câu chuyện phim thần tượng rất truyền thống: nữ chính Hoàng Vũ Huyên là một nữ nhân viên văn phòng 27 tuổi, hai năm trước, bạn trai của cô qua đời trong một vụ tai nạn máy bay.
—— đúng vậy, nam chính ở vừa ra sân thì đã là một người chết.
Mà nữ chính Hoàng Vũ Huyên trước sau không thể chấp nhận được sự thật này, suốt tập đầu đều kể về việc cô nhớ lại quá khứ với bạn trai của mình, đủ mọi cung bậc cảm xúc được hiện lên.
Ngay khi sự kiên nhẫn của Hứa Trăn sắp cạn kiệt bởi sự khởi đầu này, thì phong cách của câu chuyện đột nhiên thay đổi mạnh mẽ:
Nữ chính vô tình tìm thấy một bức ảnh chụp cách đây 20 năm, trong ảnh là một nam một nữ giống hệt cô và bạn trai.
Nhìn bức ảnh này, cô cảm thấy hơi rợn người, vội dùng nhiều cách khác nhau để tìm người thân của cô gái trong ảnh, nhưng lại được biết:
Cô gái đã bị giết ngay sau khi bức ảnh này được chụp và kẻ sát nhân vẫn chưa được tìm thấy.
Mà ngay sau đó, linh hồn của nữ chính xuyên qua 20 năm trước và nhập vào người cô gái này.
——Cái chết đang đến rất gần.
Chuyện xưa bỗng nhiên trở nên quỷ dị.
Hứa Trăn xem đến đây thì mới hiểu được hàng loạt miêu tả trước đó của Tần Phong là có ý gì.
Đây thực sự là một bộ phim du hành thời gian hồi hộp và tội phạm trong khuôn viên trường!
Hắn vội vàng lật qua tập đầu tiên của cốt truyện, rồi tiếp tục xem tiếp nội dung phía sau.
Sau khi linh hồn của nữ chính xuyên không, cô đã gặp chàng trai giống hệt bạn trai của mình: Lý Tử Duy.
Hai bên dần dần nảy sinh thiện cảm trong quá trình tiếp xúc, nữ chính thẳng thắn thú nhận với Lý Tử Duy rằng cô đến từ tương lai và cơ thể này sẽ sớm chết, kể từ đó, hai bên đã nỗ lực để tìm ra kẻ sát nhân đã giết chết cô gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận