Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 910: Bộ Phim Đáng Xem

Đêm hôm đó, bởi vì sắc trời đã khuya, đám người Hứa Trăn liền ngủ lại ở thị trấn.
Sáng sớm hôm sau, một nhân viên đoàn phim đi cùng đã ở lại chăm sóc nam diễn viên bị ốm, còn tài xế đưa Hứa Trăn và Lâm Hiểu Ba trở lại địa điểm quay phim của đoàn phim.
Khi trở lại phim trường, hai người xuống xe liền nhìn thấy một đám người đang vây quanh trên một ngọn đồi ở cách đó không xa.
Thò lại gần mới thấy, một bóng dáng nhỏ nhỏ gầy gầy, mặc chiếc áo khoác bông, đầu đội một chiếc ổ gà, bước trên ván trượt tuyết màu đỏ tươi, thực hiện nhiều động tác khó như xoay người và lộn nhào trên tuyết.
Đúng là “Bạn bè tốt” Tiểu Xuyên Tử của Lâm Hiểu Ba.
Nhiếp ảnh gia chuyên môn quay hậu trường đang vui tươi hớn hở mà đưa máy quay về phía Tiểu Xuyên Tử đang trượt tuyết, coi như quay một cảnh ngoài lề.
ở bên sân, hai ba mười cái đầu nhỏ đang không ngừng chuyển động theo động tác qua lại của Tiểu Xuyên Tử, vừa nhìn thấy cậu bay lên không trung thì đàn báo con này liền hứng thú bừng bừng mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đúng là bộ dáng chưa hiểu qua việc đời.
Lâm Hiểu Ba đã sớm biết, Tiểu Xuyên Tử là vận động viên trượt tuyết chuyên nghiệp, cũng chính vì kỹ năng này cho nên mới được đạo diễn coi trọng, sau đó tuyển vào đoàn phim “Trí Thủ Uy Hổ Sơn”.
Chẳng qua, ván trượt được sử dụng trong phim là ván trượt đôi, do đó Tiểu Xuyên Tử không thể bày ra ưu thế của mình. Lúc này vừa nhận được đạo cụ thì cậu ta liền hết sức chuyên chú tập luyện, muốn để mọi người chứng kiến tài năng.
Một lát sau, Tiểu Xuyên Tử vừa làm xong một bộ động tác thì dừng lại ở dưới chân đồi, ngay lập tức nhận được tràng pháo tay của khán giả.
Cậu ta vừa quay đầu nhìn lại thì liền thấy tên ngốc to con Lâm Hiểu Ba đã trở lại, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi qua, kiêu ngạo nói: “Thế nào?”
“Lợi hại đúng không!”
Tiểu Xuyên Tử vốn tưởng rằng Lâm Hiểu Ba sẽ khinh thường mà châm chọc mình hai câu, kết quả không nghĩ tới, thằng nhãi này cư nhiên phá lệ mà bày ra một bộ biểu tình tôn kính, vỗ tay nói: “Lợi hại, thật là quá lợi hại!”
“Không hổ là chuyên nghiệp!”
Tiểu Xuyên Tử hồ nghi mà nhìn Lâm Hiểu Ba, nhịn không được gãi gãi đầu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hôm nay ngoan như thế?
Rốt cuộc, ta cũng dựa vào thực lực để chinh phục khiêng hàng này? ?
Tuy trong lòng của Tiểu Xuyên Tử tràn đầy nghi ngờ, nhưng bản chất một đứa trẻ sẽ không bị rối rắm quá lâu.
Cậu nhìn Hứa Trăn đứng ở cách đó không xa, lập tức ôm ván trượt, vui vẻ chạy qua, nói: “Trăn ca, anh đã về rồi!”
“Anh thấy em trượt tuyết giỏi không!”
……
Khí hậu Tuyết Hương giá lạnh, hơn nữa nhiệt độ giữa bên trong và bên ngoài chênh lệch rất lớn, đoàn phim bắt đầu liên tục có người sinh bệnh.
Nóng vội thì không thành công, Từ đạo nhìn thấy loại tình huống này, hơn nữa cửa ải cuối năm đến gần, cho nên tạm thời hạ thấp cường độ quay phim, xen kẽ với một số hoạt động thư giãn nho nhỏ giữa giờ làm việc như thăm đài tưởng niệm dưới chân núi, khám phá dấu chân anh hùng, như một sự điều hòa giữa các cảnh quay khó.
Những nội dung này đều được quay thành các thước phim hậu trường, lần lượt được đăng lên Internet.
Là diễn viên chính trong phim, Hứa Trăn đương nhiên tham gia vào một số hoạt động này.
Trong quá trình này, hắn có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu của người dân địa phương đối với câu chuyện "Trí Thủ Uy Hổ Sơn", cũng như sự ngưỡng mộ của họ đối với các anh hùng như Dương Tử Dung, Cao Ba.
Người già có thể hát các đoạn trong kinh kịch "Trí Thủ Uy Hổ Sơn", trẻ em có thể chơi trò sắm vai Dương Tử Dung cùng Tọa Sơn Điêu, điều này khiến cho Hứa Trăn càng thêm cảm nhận được, sự vinh dự khi đóng vai một nhân vật anh hùng có thật trong lịch sử.
Lòng có sở cảm, hắn liền lợi dụng những khoảng trống trong công việc để sắp xếp những gì hắn nghe và thấy những ngày này, cũng như cảm xúc của chính mình và viết ra một cuốn nhật ký phim trường ngắn.
Ngay khi trợ lý Chu Hiểu Mạn hỏi hắn về tài liệu quảng cáo tháng này, Hứa Trăn đã định gửi cho cô cuốn nhật ký này.
Tuy nhiên, trước khi gửi đi, Hứa Trăn đã do dự một chút:
Bộ phim truyền hình "Lâm Hải Tuyết Nguyên" hiện đang được phát sóng, nếu viết loại tin tức như vậy vào thời điểm này chẳng khác nào công khai tuyên truyền cho đối phương.
Làm như vậy, bên phía đoàn phim “Trí Thủ Uy Hổ Sơn” sẽ không vui?
Với sự nghi ngờ này, Hứa Trăn đã tìm cơ hội để liên lạc với Từ đạo cùng nhà làm phim.
Hứa Văn Quang nghe hắn hỏi, thì cười nói: "Cậu suy nghĩ nhiều quá, tôi làm sao có thể bởi vì chuyện này mà không vui?"
“Mối quan hệ qua lại không phải là ngươi chết ta sống, sao lại phải lưu luyến chút lưu lượng này?”
“Giai đoạn tuyên truyền trước đó, thật ra cũng đã giúp bọn họ hâm nóng nhiệt độ, nhưng không sao, vốn dĩ chúng ta đều quay chung một câu chuyện.”
Từ đạo vừa nói vừa nhìn sơ qua nhật ký do Hứa Trăn viết, sau đó gật đầu nói: “Viết không tồi, cậu cũng không cần kiêng dè.”
“Muốn viết cái gì thì viết, nếu cậu cảm thấy phim truyền hình không tồi thì cũng có thể khen hai câu.”
Được đoàn phim cho phép, Hứa Trăn yên lòng, do đó sửa lại đôi chút nội dung trong nhất ký rồi mới gửi cho bên phía Chu Hiểu Mạn.
Hắn cũng đã xem qua bộ phim “Lâm Hải Tuyết Nguyên”, nói thật, lấy ánh mắt thẩm mỹ bây giờ của Hứa Trăn thì bộ phim có rất nhiều sạn, không thể xưng là hoàn mỹ.
Cho dù là chất lượng kịch bản, trình độ quay hay kỹ năng diễn xuất của một số diễn viên chính đều tương đối bình thường.
Tuy nhiên, bộ phim truyền hình này quả thực đã làm rất tốt vai trò tuyên truyền, tri ân các liệt sĩ, cổ vũ tinh thần và được rất nhiều khán giả, đặc biệt là người già và trẻ em yêu thích.
Từ góc độ này mà nói, đây cũng là một tác phẩm rất hay, với tư cách là một khán giả, Hứa Trăn vẫn hy vọng sẽ được xem nhiều hơn những bộ phim truyền hình như thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận