Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 436: Về Nhà

Giờ khắc này, biên kịch Tôn Mãn Đường “Đằng” một tiếng đứng lên.
Lão Tôn tuổi đã hơn nửa đời người lại kích động giống như một thanh niên mới trải sự đời, khẩn trương đến gần như hít thở không thông.
Chính là một màn này!
Rút đao!
Ngàn dặm phục bút liền được thắp sáng ngay từ màn đầu tiên:
Trong viện của Chu gia, hài tử Truyền Võ một hai phải túm đệ đệ Truyện Kiệt tập võ, cường điệu “Luyện võ ba lần một ngày”, đây chính là quy củ do cha đề ra.
Người trong thông đều nói, ba hài tử của Chu Gia, chỉ có Truyền Võ là kế thừa võ công của cha hắn.
Khi Nương mang theo Truyền Võ cùng Truyền Kiệt đi bái kiến Hạ chưởng quầy, Truyền Võ để chứng minh thực lực của chính mình, trước mặt mọi người đánh một bài quyền, còn cường điệu lặp lại “Yêm sẽ chơi đại đao” ……
—— đúng vậy, câu “Yêm sẽ chơi đại đao”, không phải vui đùa.
Chu Truyền Võ, con trai của anh hùng Chu Khai Sơn sẽ thật sự chơi đại đao!
Đại đao của hắn chính là để rút ra trên chiến trường, bổ về phía kẻ xâm lược giẫm đạp quê hương!
“Ngô……!”
Ngay sau đó, nhóm quần chúng vây quanh đạo diễn Mạnh Tiêu Thanh liền không kiềm chế được mà hô lên tiếng nhỏ.
Giữa sân, Hứa Trăn đóng vai Truyện Võ rút đao ra, lại không vọt lên phía trước như mọi người đoán, mà bỗng nhiên hắn xoay ngươi, thọc đao về phía sau, khoát lưu loát mà giải quyết kẻ địch đang muốn xông lên.
Đao vừa ra khỏi vỏ liền cắt qua chiến trường bụi bặm, tạo ra dư ảnh màu trắng bạc trước ống kính.
Ngay lập tức, Truyền Võ không hề ngừng lại, hắn cúi thấp người, rút đao ra, tránh thoát lưỡi dao sắc bén từ bên hông và phía sau trong gang tấc.
Cùng lúc đó, hắn gạt chân, quật ngã đối phương, cắn răng một cái, đột nhiên rút đại đao đâm với ngực của người này.
“Phốc……”
Một âm thanh bị bóp nghẹt.
Túi máu trước đó được giấu trên lưng người này ngay lập tức nổ tung, máu bắn tung tóe trên mặt Truyền Võ, khiến khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của hắn gần như trở nên dữ tợn.
Đám người vây xem bên ngoài ngơ ngác nhìn chiến đấu khốc liệt trong phim trường, bọn họ đều bị cảm nhiễm bởi sự tàn khốc và nguy hiểm cận kề, đến mức không thể nói ra lời.
Hẹp hẻm, dao sắc, chiến hỏa bay tán loạn.
Ống kính máy quay ghi lại một cách chân thực những trận đánh nhau trên chiến trường, không giống như quay phim truyền hình mà giống như một phóng viên chiến trường đang quay phim tài liệu trên chiến trường thực thụ.
Cảnh quay vốn đã được luyện tập trước đó.
Ai xông lên trước và vây bắt từ đâu, nửa tiếng trước bọn họ mới vừa xác nhận qua một lần.
Thậm chí, đạo diễn Mạnh Tiêu Thanh và biên kịch Tôn Mãn Đường đã cho Hứa Trăn rất nhiều gợi ý từ góc độ hiệu ứng máy quay và tiết tấu câu chuyện về cách thực hiện cảnh quay này.
Nhưng mà nói là một chuyện, thực tế đánh lên lại là một chuyện khác.
Những động tác võ thuật đỉnh cao của Hứa Trăn hoàn toàn vượt quá sự mong đợi của Mạnh Tiêu Thanh và những người khác.
Làm cho tác giả nguyên tác là Tôn Mãn Đường cũng hoàn toàn xem đến choáng váng:
—— đây là kịch bản do mình viết, “Đại đao tung bay trên dưới, một quỷ tử lại một quỷ tử ngã xuống” ?? ?
Lần đầu tiên Tôn Mãn Đường biết, nội hàm được diễn đạt bằng từ ngữ lại có thể phong phú như vậy!
Giờ khắc này, bên sân, có rất nhiều người chợt nhớ lại: Đúng vậy, đây là Hứa Trăn a…
Gần đây bởi vì sự nổi tiếng của “Tam Quốc”, khiến nhiều người vừa nhìn thấy hắn, liền liên tưởng đến hình ảnh Chu Lang đột ngột qua đời ở trên đỉnh núi đầy gió.
Thế nhưng, thứ mà Hứa Trăn am hiểu nhất từ trước đến nay không phải là kịch văn mà là kịch võ.
Lần phát hỏa gần đây nhất chính là tiết mục biểu diễn võ thuật “Giang Sơn Như Hoa” trên sân khấu Xuân Vãn!
Là một diễn viên võ thuật cấp “Đội quốc gia”, việc chơi đại đao đối với hắn mà nói chính là sở trường.
“Phốc……”
Nhưng mà, trong lúc mọi người đang xem đến nhiệt huyết sôi trào, thì giữa sân, một đoản đao bất thình lình lao về phía vai trái của Truyền Võ.
Cơ thể của Truyền Võ hơi chấn động, nhưng hắn không quay đầu lại mà không chút do dự nắm vỏ đao bên hông, trực tiếp thọc về phía sau.
“Đông…” Một tiếng trầm vang, kẻ địch phía sau vì không kịp phòng ngừa, nên trực tiếp bị thọc mạnh vào bụng, tay chân mềm nhũn, tay cầm chuôi đao cùng buông lỏng ra.
Truyền Võ cắn răng, dùng tay trái rút đoản đao đang cắm trên lưng, mặc cho máu tươi ào ạt chảy ra, nhiễm hồng đầu vai hắn.
“Truyền Võ! !”
Cách đó không xa, Tô Nghiên đóng vai Tiên Nhi nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt.
Cô lập tức nhặt súng lục lên, không quan tâm mà đi về phía trước.
Nhưng mà, chiến trường quá mức hỗn loạn, khoảng cách giữa hai người lại quá xa.
Tiên Nhi trơ mắt mà nhìn, Truyền Võ bị mấy quỷ tử vây công, vô lực mà dùng cánh tay bị thương đỡ trái hở phải, cắn răng gắng gượng, trên người thêm một đạo lại một đạo vết thương.
Chung quy, vẫn là không kịp.
“Phốc……”
Một lưỡi lê sắc bén xuyên qua ngực Truyền Võ, kẻ địch cầm đao bằng cả hai tay, dùng sức ghim hắn vào bức tường thấp phía sau.
“Truyền Võ…… Truyền Võ ——! !”
Tiên Nhi thét khàn cả giọng, tiếng thét chói tai xuyên thấu qua chiến trường.
Cô nâng súng lục, vừa gào khóc vừa vọt tới, một lát sau, vài tiếng súng vang, tất cả những người vây quanh Truyền Võ đều bị hạ gục.
Cô gần như dùng cả tay chân để vọt tới bên người Truyền Võ, khóc không thành tiếng, nước mắt rơi như mưa.
“Truyền Võ, Truyền Võ……”
Tiên Nhi nhìn lưỡi lê cắm ở trước ngực hắn, khóc đến chân tay luống cuống.
“Tỷ……”
Truyền Võ nhìn hai mặt đẫm lệ của Tiên Nhi, cười ảm đạm.
Khóe miệng của hắn giật giật nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Trong màn ảnh, mọi người nhìn đôi môi khô khốc của hắn, ngay lập tức liền hiểu hắn muốn nói gì:
Về nhà.
Truyền Võ nói, hắn muốn về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận