Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 217: Mỉm Cười Nâng Chén Rượu, Giết Người Giữa Đám Đông

“Ai……”
Nàng còn đang suy nghĩ, thì Hứa Trăn đã khe khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Muốn nghe một khúc đàn, sao lại khó khăn như vậy.”
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Lâm Gia đang đứng ở phía đối diện, rồi sau đó lại cúi đầu xuống, giơ tay làm bộ chính mình làm đổ ly trà, chậm rãi nói: “Ngươi tên gì, tại sao lại không đi?”
Lâm Gia không tự giác mà co quắp lên, nói: “Ta gọi là Tiểu Thúy, ta chỉ vừa mới tới đây.”
“…”
Hai người ngươi một lời, ta một ngữ, đơn giản đọc lại lời kịch một lần nữa, kết quả càng nhìn, Lâm Gia càng phát hiện: Kỹ năng câu thoại của Hứa Trăn đã tốt đến không ngờ.
Đầy nhịp điệu, nặng nhẹ nhanh chậm, đều được đắn đo đạc đến thỏa đáng, cộng với thanh âm trầm thấp của hắn, nghe vào tai cô cùng thoải mái, cực kỳ có từ tình.
Lần cuối cùng cả hai đứng chung sân khấu “Ta Là Phái Diễn Xuất” đã là từ khi nào? Lúc Hứa Trăn vẫn diễn xuất rất nhiệt tình, tuy rằng tràn đầy cảm xúc, nhưng lại không có chút kỹ xảo nào.
Mà hiện giờ nhìn thấy, tộc độ tiến bộ đã có thể nói thấy được bằng mắt thường.
Cái này thật sự làm cho học tỷ Lâm Gia cảm thấy áp lực gấp bội.
Ai, đây có phải là người trong truyền thuyết sinh ra để ăn bát cơm của người khác đúng không?
Nghĩ như vậy, Lâm Gia yên lặng nắm chặt tay nhỏ của mình.
n hừ, cậu nỗ lực, nhưng tôi cũng không có nhàn rỗi đâu!
Tôi luôn biết rằng tài năng diễn xuất của mình chỉ ở mức trung bình, nhưng nói về phương diện nỗ lực, tôi sẽ không thừa nhận thua cuộc!
“A Trăn, Tiểu Gia, mau chuẩn bị đi!”
Một nhân viên đoàn kịch chạy tới chỗ hai người nói: “Đạo diễn nói 10 phút sau sẽ bắt đầu, chúng ta mau vào thôi!”
Hai người vì thế liền đứng dậy, theo nhân viên đi tới khu vực quay phim ngày hôm nay.
Cảnh này là cảnh quan trọng nhất trong giai đoạn đầu:
Nhiều lần hành thích Cửu Vương Gia, nhưng Liễu Diễm Dương không hề có ý định che giấu hành tung của mình. Hắn không coi ai ra gì, một mình xuyên qua nơi náo nhiệt, tiến vào một tửu lâu đang sinh ý thịnh vượng.
Một vị khách phát sinh tranh cãi với hắn, Liễu Diễm Dương nghi ngờ đối phương là sát thủ bên Cửu Vương Gia phái tới, cho nên liền một chân đá gã rơi xuống lầu.
Đầu của gã không khéo đập phải tảng đá, cuối cùng lăn quay ra chết tại chỗ, khách ở tửu lâu nhìn thấy nơi này xảy ra án mạng liền lập tức tan tác nhu ong vỡ tổ, phút chốc biến mất không còn tăm tích.
Liễu Diễm Dương nói muốn nghe một khúc đàn nhỏ nhưng các cô nương ở tửu lâu đều bị hắn dọa sợ, không ai dám tiến lên.
Cuối cùng, cô nương Tiểu thúy là người mới tới, chủ động tiến lên, xướng cho hắn một khúc đàn nông thôn.
Liễu Diễm Dương phải đối mặt với một số lượng lớn quân bao vây do Cửu vương gia phái tới, hắn vừa nghe đàn, vừa uống rượu lại vừa giết người.
Mỉm cười nâng chén rượu, giết người giữa đám đông.
Người trong giang hồ tiêu sái, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Lương Vệ Đông, với tư cách là đạo diễn hình ảnh của đoàn phim, đã đích thân thực hiện cảnh quay và đi đầu trong việc vác máy quay số 1.
Hứa Trăn trong vai Liễu Diễm Dương ngồi xuống bên một bàn sát cửa sổ, biểu tình lười nhác, trên miệng lại trên một nụ cười hờ hững như có như không.
Lương Vệ Đông nhìn Hứa Trăn ở đằng sau máy quay, nhịn không được kinh diễm một trận.
Mẹ nó, đúng là trời sinh khuôn mặt điện ảnh!
Tùy tiện chụp, 360 độ không hề có một góc chết!
Người quay phim không cần bởi vì cố kỵ giá trị nhan sắc của diễn viên mà cố ý di chuyển góc độ.
“Toàn thể nhân viên, chuẩn bị sẵn sàng!”
Bên sân, Tô Văn Bân không có giống như thường ngày mà lui tới đằng sau máy theo dõi, mà trực tiếp đúng ở bên cạnh Lương Vệ Đông, nhìn trộm vào mấy quay để theo dõi các diễn viên trong sân.
Hắn vỗ vỗ tay, cất cao giọng nói: “Buổi quay phim hôm nay chuẩn bị bắt đầu, các vị năng cao tinh thần lên nào!”
“Bang!”
Âm thanh đánh bảng vang lên, đoàn làm phim “Ôn Lương Châu” chính thức bắt đầu khởi quay. Ngày đầu tiên khai máy, kế hoạch quay cũng chỉ có cảnh Liễu Diễm Dương nghe Khúc Nhân giết người.
Tổ đạo diễn B Sở Kiêu Hùng trong lúc rảnh rỗi thì dẫn đoàn quay phim của mình ngồi canh giữ ở trường quay, đến quan sát Tô Văn Bân và Lương Vệ Đông quay phim.
Lúc trước Tô Văn Bân đã từng chào hỏi với ông ta, quả thật là một đạo diễn tiên tiến, rất chuyên nghiệp trong phương diện điều phối ống kính.
Còn về Lương Vệ Đông, thì là một người quay phim có chút sắc thái truyền kỳ. Những năm này gã vẫn luôn ở bên Hollywood, trong tay không có tác phẩm tiêu biểu, thế nhưng lại có danh xưng là "nhánh cỏ cứu mạng bộ phim nát cấp độ sử thi", "pháp sư biến sh... t thành vàng".
Lương Vệ Đông từng vô số lần, dùng sức của mình, mạnh mẽ làm bộ phim có nội dung nát bét trở thành bộ phim có cấp độ điện ảnh trở nên.
Đến mức rất nhiều người sau khi xem phim xong, không có gì để nói về cốt truyện, nhưng lại rất nhiều người khen ngợi một câu từ tận trong đáy lòng: hình ảnh rất đẹp.
Thế là, kết quả quái dị liền xảy ra:
Khi người quay phim khác giới thiệu chính mình, đều sẽ lấy những tác phẩm tốt nhất mà nói, lấy đó để nâng cao giá trị bản thân;
Mà Lương Vệ Đông thì lại luôn đi đường ngược lại, thích nhưng nhặt những bộ phim nát bét để nói, từ đó để chứng minh ---- nhìn xem, bộ phim nát như thế vào tay tôi còn có thể xoay chuyển càn khôn, đạt được doanh thu bán vé coi như không tệ, xem tôi giỏi thế nào!
Cũng vì như thế, khi Lương Vệ Đông vừa vào đoàn phim tự giới thiệu, mấy người có thâm niên trong nghề như Lâm Huệ Mỹ, Sở Kiêu Hùng đều vô cùng thán phục, mà Hứa Trăn lại không hề biết gì về những bộ phim mà hắn nói.
Dù sao, người bình thường ai mà rảnh đến nỗi xem mấy bộ phim náy chứ, tìm ngược à.
Bạn cần đăng nhập để bình luận