Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 363: Sự Cố Nhỏ

Mạnh Tiêu Thanh không muốn tiếp tổ B “Đi Quan Đông” là bởi vì có thành kiến với Hứa Trăn và Tô Nghiên sao?
Không, đương nhiên không phải.
Mặc dù trước đây chưa từng hợp tác với hai diễn viên trẻ này, thứ nhất là vì tuổi tác, thứ hai là phạm vi đề tài, nhưng danh tiếng của Hứa Trăn và Tô Nghiên đều tính là khá tốt.
Bất kể chất lượng tác phẩm hay năng lực cá nhân thì cả hai đều được coi là diễn viên nổi bật nhất trong số các đồng nghiệp cùng lứa.
Mạnh Tiêu Thanh vẫn rất sẵn lòng hợp tác với những người trẻ tuổi như vậy nếu ông ta tham gia vào đoàn làm phim thương nghiệp.
Thế nhưng…
Đây là “Đi Quan Đông” !
Diễn viên bên tổ A là Lý Vĩnh Bân và Lương Mẫn Anh!
Một bên là thị đế thị hậu gian khổ khi lập nghiệp, vượt mọi chông gai gian khổ gây dựng sự nghiệp, mà bên kia là mối tình của hai người trẻ tuổi…
Lúc trước, nguyên nhân chủ yếu mà Mạnh Tiêu Thanh nhìn trúng bộ kịch “Đi Quan Đông” này là do đề tài của nó.
Ngay khi nghĩ đến chuyện bản thân may mắn được phụ trách máy quay và phục dựng lại lịch sử đấu tranh đầy máu và nước mắt của dân tộc Hoa Hạ những ngày ấy, lòng ông liền trào dâng cảm xúc mênh mông, cầm lòng không đậu.
Khi bộ phim này ra mắt, thật khó để nói trước kết quả sẽ như thế nào, nhưng nếu xét về vị thế thì đây chắc chắn sẽ là một kiệt tác đủ để ghi vào lịch sử phim truyền hình nước nhà.
Tuy nhiên, hiện thực lại là: thứ vĩ đại là của người khác, còn chính mình thì đi phụ trách quay cảnh yêu đương….
Mạnh Tiêu Thanh thật sự kêu trời không thấu.
Mặc dù Tổ B cũng liên quan đến một loạt các cảnh khôi phục lại lịch sử, chẳng hạn như khai thác gỗ và thả bè, tuy nhiên cốt truyện chính vẫn là tình yêu.
Tuấn nam mỹ nữ, mối tình chị em, thúc tẩu cấm kỵ, bỏ trốn cùng nhau…
Nghe qua đã giống như một bộ phim thần tượng được nhiều người mong ngóng.
Sau đó được trả lương theo tiêu chuẩn của phim lịch sử niên đại…
Mạnh Tiêu Thanh buồn bực đến muốn đâm vào tường.
Nếu muốn quay phim thần tượng, thì bên phía Hoành châu có rất nhiều đoàn phim, từng bó lớn tiền mặt còn đang nằm đó đợi ta nhặt lên, chứ đâu cần gì phải chạy vào sâu trong núi lớn chịu cực chịu khổ thế này? !
Vừa không nhiều tiều, vừa không đủ lý tưởng, cả hai đầu đều trống rỗng.
Thế nhưng, xuất phát từ chức nghiệp tu dưỡng của một đạo diễn, ông ta vẫn phải cưỡng bách chính mình quay phim thật tốt, không thể vì cảm xúc cá nhân mà ảnh hưởng đến chất lượng các tập phim.
Dù ngươi có thích đề tài này hay không, thì ngươi vẫn phải hoàn thành tốt nhiệm vụ quay phim của mình. Đây mới gọi là đạo diễn.
……
Ngày 1 tháng 7, hai đoàn làm phim A và B của "Đi Quan Đông" đã chính thức được thành lập.
Ngày đầu tiên đến căn cứ quay phim, Mạnh Tiêu Thanh sợ diễn viên không vào được trạng thái nên đã chọn một cảnh thiên về võ thuật thay vì cảnh có nhiều lời thoại và cảm xúc.
Bối cảnh của câu chuyện này đại khái là: Đàm Tiên Nhi là vị hôn thê của Chu Truyền Văn, con trai cả Chu Gia, nhưng sau khi trải qua một loạt các kiếp nạn, hai người chung quy vẫn không thể tới với nhau.
Chu Truyền Văn cưới nữ nhân khác làm vợ, Tiên Nhi nhìn thấy hắn kết hôn, thất hồn lạc phách mà ảm đạm rời đi.
Ai ngờ mới vừa đi không bao xa, Truyền Võ liền cưỡi ngựa từ phía sau đuổi theo, hắn không giải thích mà kéo cô lên lưng ngựa, mang cô đến một căn nhà nhỏ trong rừng.
Cảnh mà bọn họ muốn quay chính là đoạn kéo người lên lưng ngựa.
Vì để quay cảnh này, Hứa Trăn đã đến trại nuôi ngựa của phim trường và chọn một con ngựa có lông tóc màu nâu.
Vuốt lông tóc mượt mà của con ngựa nâu, khiến hắn nhớ nhớ tới chú ngựa dễ thương mà hắn nhận nuôi khi còn ở phim trường “Tam Quốc” …Không đúng, nó tên là Ngọc Sư Tử, một con ngựa cực kỳ soái khí.
Ai, đáng tiếc, tại bản thân quá nghèo, nên không nuôi nổi ngựa.
Nếu không, con vật ngoan hiền này thật sự khiến người ta vô cùng yêu thích.
“Tiểu Hứa, biết cưỡi ngựa không?” Mạnh Tiêu Thanh hỏi.
Hứa Trăn gật gật đầu, nói: “Có biết.”
Hắn còn muốn nói, mình không chỉ biết cưỡi ngựa mà còn biết lựa cỏ khô, chải lông, sạn phân… kỹ thuật phục vụ này hắn vô cùng thành thạo.
Mạnh Tiêu Thanh nhìn hắn xoay người lên ngựa, cưỡi một vòng quanh trại nuôi, vô cùng tiêu soái. Ông ta cũng không nói thêm gì nữa mà xoay người nhìn chằm chằm vào tiến độ của các nhân viên khác.
Điều mà đạo diễn phải làm là điều phối tình hình chung chứ không chỉ xoay quanh các diễn viên.
Tuy nhiên, ngay khi mọi thứ đã sẵn sàng và việc quay phim sắp bắt đầu, thì một việc nhỏ bất ngờ đã làm trì hoãn kế hoạch của họ:
Trong cùng căn cứ quay phim, một đoàn phim khác cũng đang dựng bối cảnh, tiếng cưa máy “Tư tư cạc cạc” vô cùng vang dội.
Đoàn phim “Đi Quan Đông” không có phối âm, tất cả diễn viên đều là thu âm trực tiếp tại hiện trường, nhưng âm thanh của máy cưa diện sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc quay phim của bọn họ.
Mạnh Tiêu Thanh nhíu mày, không có biện pháp, ông ta đành phải chạy sang đoàn phim bên kia để thương lượng một chút, trong quá trình quay phim thì bên đối phương tạm dừng các thiết bị đồ diện như máy cưa, …
Kết quả không nghĩ tới, vừa chạy sang bên kia thì liền nhận ra đạo diễn của đối phương lại là người quen cũ.
——Phùng Nguyên, bạn học cũ của Mạnh Tiêu Thanh.
“Uy, lão Mạnh! Ông cũng ở đây sao?” Phùng Nguyên vô cùng kinh ngạc mà chào hỏi Mạnh Tiêu Thanh: “Ông cũng tới đây để quay phim? Còn là phim lịch sử niên đại?”
Mạnh Tiêu Thanh đánh giá bối cảnh cổ phong của đối phương, hỏi: “Ông đang quay một bộ võ hiệp sao?”
Phùng Nguyên tự hạo nói: “Không phải, là tiên hiệp.”
Vừa nghe lời này, Mạnh Tiêu Thanh tức khắc có chút hâm mộ.
Đề tài tiên hiệp gần đây đang rất nổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận