Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 705: Chọc Điên Đối Phương

Khi Trần Chính Hào lần đầu tiên bước vào cửa hàng, thái độ của Hứa Trăn là lười nhác, con buôn, thậm chí mang theo điểm khinh thường.
Hắn rõ ràng là xem thường ông chú tiều tụy đi xe máy hỏng hóc này, vừa nghe hắn mặc cả với mình thì thái độ cực kỳ không kiên nhẫn.
Cảm giác khinh bỉ này lên đến đỉnh điểm khi thấy Trần Chính Hào đang ngồi xổm trong góc để khâu vá.
Loại kinh thường chó chê mèo lắm lông này dễ dàng lột tả được vẻ kiêu ngạo ẩn hiện trên mặt của một "thanh niên trấn nhỏ" nghèo kiết hủ lậu.
Tuy nhiên, thái độ của Hứa Trăn đã thay đổi ngay khi Trần Chính Hào mở lá cờ ra.
Hắn nhìn thấy vị đại thúc lấy ra một xấp tiền, hắn không quan tâm đến tiền lời của mình mà là nghĩ nếu lấy tiền của đối phương thì y sẽ ăn gì, sống ở đâu.
Hắn nói không cần tiền, tiêu sái mà cười rồi xưng chính mình “làm một việc tốt mỗi ngày".
——Đây không phải là người tốt, hắn chỉ là cảm động hình ảnh người cha ngàn dặm tìm con này.
Lòng tốt của những người bình thường có thể lay động lòng người hơn cả những đạo đức cao cả.
Điểm phá vỡ thực sự của cảnh này diễn ra sau khi chiếc xe máy được sửa chữa xong.
Hứa Trăn nhìn Trần Chính Hào đẩy xe máy rời khỏi cửa hàng, do dự hồi lâu, cuối cùng không nhịn được đuổi theo.
“Đại thúc!”
Hắn hô lớn về phía bóng lưng của Trần Chính Hào, nói: “Chú chờ một chút!”
Trần Chính Hào thoáng dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía sau, trong mắt mang theo nghi ngờ.
Hứa Trăn nhìn chằm chằm vào mắt y, hỏi: “Nhiều năm như vậy, tại sao chú vẫn muốn tìm? Tại sao chú không thể nhìn về phía trước?"
Trần Chính Hào lắc lắc đầu, nói: “Người lớn có thể nhìn về phía trước, nhưng trẻ em thì không, tụi nhỏ chỉ có thể đứng tại chỗ chờ.”
“Cho nên tôi phải đi tìm.”
Hứa Trăn nao nao, sau một lúc lâu, rốt cuộc nhoẻn miệng cười, nói: “Đại thúc, chúc chú may mắn.”
Trong mắt Trần Chính Hào xuất hiện ý cười khó được, nói: “Cảm ơn, cũng chúc cậu sinh ý thịnh vượng.”
……
Phân đoạn sửa chữa xe máy được quay vô cùng thuận lợi.
Đây là cảnh hai người gặp nhau lần đầu tiên trong phim, trạng thái của hai diễn viên rất chính xác, hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu của nhà sản xuất.
Đến tám giờ tối, toàn bộ cảnh quay đã hoàn thành.
Sau cảnh quay, Trần Chính Hào vỗ vai Hứa Trăn và cười nói: “Đó là một màn trình diễn tuyệt vời.”
Hứa Trăn nhếch miệng cười, không có tự coi nhẹ mình, mà là đang nghĩ cách quay cảnh tiếp theo.
Trong trận biểu diễn vừa rồi, hắn đã rất sốc trước biểu hiện diễn của Hào ca.
Mỗi diễn viên vĩ đại đều có những điểm đặc biệt riêng, mà điều mà Trần Chính Hào giỏi nhất là nắm bắt được đặc điểm của nhân vật.
Diễn xuất của y tương đối bình tĩnh và hướng nội, nhưng y lại cực kỳ tinh tế, khéo léo ở những chỗ rất nhỏ, do đó y thường có thể mang lại một nhân vật sống động từ tận đáy lòng mình.
Vẽ hổ thì dễ, vẽ xương mới khó, giống nhau thì dễ, nhưng rất giống lại khó.
Hứa Trăn đã từng xem các nhân vật cao cao như Sở Lưu Hương, Gia Cát Lượng trước đó, nhưng hắn chưa cảm thấy gì, mãi đến khi hắn xem Lôi Trạch Khoan, thì mới thực sự bị thuyết phục.
——Để có thể tạo hình một nhân vật có sự tương phản rất lớn với hình ảnh của chính mình, quả thực là vượt quá khả năng của hắn ngay lúc hiện nay.
Tuy nhiên, Hứa Trăn không cảm thấy nản lòng vì điều này.
Làm không được thì đi học!
Có thể “Thâu sư” hơn hai tháng, gần gũi nghiên cứu loại kỹ xảo biểu diễn cao cấp này, khiến cho hắn ngập tràn chờ mong với bộ điện ảnh này.
Hơn nữa, ai cũng có sở trường cùng sở đoản riêng, Hứa Trăn cảm thấy với tư cách là nam chính thứ hai trong bộ phim này, nhiều ít cũng có thể đóng một vai trò tích cực nào đó đối với Hào ca.
Thành thật mà nói, phần trình diễn của Hào ca thiếu sự căng thẳng, y không thể xử lý tốt những thăng trầm của cảm xúc, và sự bộc phát của y vào những thời điểm quan trọng thường thiếu đi cảm giác mạnh mẽ.
Điều này có liên quan đến tính cách riêng của y, mà đây có thể là lý do quan trọng khiến y hiếm khi giành được giải thưởng trong những năm qua.
Không "phát điên", phải không?
Nếu có cơ hội, mình có thể thử "làm cho y phát điên"...
Trong khoảng thời gian quay phim, Hứa Trăn cẩn thận nhớ lại tình tiết tiếp theo, và một nụ cười kỳ lạ dần dần xuất hiện trên khuôn mặt của hắn.
……
Không có nhiều cảnh quay bên phía ở Tuyền Châu, ngoại trừ cảnh này, thì quan trọng nhất là cảnh Lôi Trạch Khoan ra bến tàu tìm con trai.
Một số cư dân mạng cung cấp manh mối cho Lôi Trạch Khoan, nói rằng có một cậu bé tên "Thi An Dịch" ở Tuyền Châu, đứa trẻ này có tất cả các đặc điểm giống với đứa con trai thất lạc của ông: mười bảy tuổi, không có cha meh ruột và có vết sẹo ở chân.
Lý do Lôi Trạch Khoan đến Mân Châu lần này là để gặp đứa trẻ này.
Trong khoảng thời gian này, nhiệm vụ quay phim của Hứa Trăn vô cùng đơn giản: hắn hơi lo lắng không biết "Đại thúc" đã tìm được đứa trẻ chưa nên đã bí mật bám theo đến bến tàu.
—— đúng vậy, Tằng Soái là một trong những quần chúng của cảnh này.
Vừa được vây xem Hào ca đóng phim, lại vừa hoàn thành nhiệm vụ quay phim của chính mình, đại ngộ như vậy thật sự hiếm có.
Tuy nhiên, cảnh này không đơn giản như cảnh quay của hai người ở trong tiệm sửa xe.
Đây là điểm cảm xúc mãnh liệt nhất trong nửa đầu bộ phim kéo dài hơn một tuần quay.
Hứa Trăn ngày nào cũng đứng ở bên lề, vốn dĩ xem bộ phim với tâm lý học hỏi, nhưng càng xem càng thấy khó chịu.
Hắn nhìn thấy Lôi Trạch Khoan do Hào ca thủ vai cuối cùng cũng nhìn thấy cậu bé, đôi mắt vẩn đục lên một chút, kích động không nói nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận