Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 654: Soái Ca Giao Cơm

Cùng lúc đó, đạo diễn Đặng Đại Diễn vừa mới kết thúc cuộc điện thoại với nhà sản xuất, nghe xong thái độ ba phải của đối phương khiến cho ông tức đến tăng huyết áp.
Ông đã lăn lộn trong giới này rất nhiều năm, cũng chưa bao giờ ngán bất kỳ kiểu người nào.
Đặng đạo có thể chịu đựng việc ai đó cố tình nhét diễn viên không đủ tiêu chuẩn vào đoàn, nhưng ông tuyệt đối không thể chịu đựng loại người không có đạo đức này.
Ông nhìn thấy quản lý của đối phương vừa kiêu ngạo vừa không cảm thấy hối lỗi, thì thật sự giận đến sôi máu.
Ta không biết ngươi là ai, có quan hệ gì sau lưng, nhưng hôm nay lão già này quyết không tin vào ma quỷ!
Ngươi không xin lỗi?
Ngươi không xin lỗi thì chuyện hôm nay không thể bỏ qua được!
Nếu nhà sản xuất không chịu xử lý vậy Đặng đạo dứt khoát gọi cho lão tổng Hồ Vệ Quốc của Hoa Ảnh.
“Đô đô đô……”
Nhấn xuống nút gọi, Đặng đạo nôn nóng chờ Hồ Vệ Quốc mau mau bắt máy.
Đúng lúc này, một bóng người cao gầy đi ra từ phía phòng nghỉ bên kia và bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt của ông.
Tóc ướt dầm dề, nhìn qua tựa hồ mới vừa tắm xong.
Đây là tiểu tử mới đưa cơm trước đó sao?
Gầy gầy cao cao, trắng nõn sạch sẽ, điều kiện ngoại hình còn rất không tồi.
Ta thấy tiểu tử này còn đẹp trai hơn tên diễn viên chó má vừa rồi!
Nhưng một lát sau, khi người này đến gần, Đặng Đại Diễn lại không khỏi ngây ngẩn cả người.
Đây…… không phải là Hứa Trăn à?
Ông cầm điện thoại trong tay, kinh ngạc nhìn về phía đối phương.
Thật sự là Hứa Trăn.
Đặng Đại Diễn há miệng, nhất thời đầu óc không thể vận động.
Đây là tình huống gì? Tại sao Hứa Trăn lại có mặt ở chỗ này? !
Mà giờ khắc này, trong phim trường đâu chỉ có một mình Đặng Đại Diễn ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Nhiếp ảnh gia, diễn viên, kịch vụ, người phụ trách, Lão Hải thúc……
Mỗi một người có mặt ở đầu đều lộ ra biểu tình ngạc nhiên.
Tại sao hắn lại ở chỗ này? !
Tiểu ca đưa cơm vừa rồi…Là Hứa Trăn sao? ?
Người đại diện mới huyên náo ầm ầm, một hai nhất định phải bắt Đặng Đại Diễn xin lỗi, hiện tại đã ngạc nhiên mà đứng bật dậy khỏi ghế ngồi, vẻ mặt không biết phải làm sao.
Cùng lúc đó, điện thoại của Đặng Đại Diễn cũng vừa được kết nối.
“Uy? Đặng đạo?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Hồ Vệ Quốc: “Tôi nghe nói đoàn phim “Ỷ Thiên” đang xảy ra vấn đề gì đó không vui vẻ?”
Đặng Đại Diễn nhìn về phía Hứa Trăn đang đứng ở cách đó không xa, bỗng nhiên nhếch miệng cười, nói: “A, đúng vậy.”
Ông hắn giọng, nói: “Tên Hàn Thiên Diệp mà mấy người cố tình nhét tới cho tôi, tính tình quá kém, hắn còn dám hất canh nóng vào người Hứa Trăn.”
“Ngài xem chuyện này phải giải quyết như thế nào đây?”
Ngay lúc Đặng Đại Diễn đang trả lời điện thoại, nghe được ông nói người nào đó “Dám hất canh nóng lên người Hứa Trăn”, thì lập tức, vẻ mặt của những người xung quanh đều trở nên phấn khích.
Dậm chân mắng chửi, trấn an điều hòa, chó cậy thế chủ, khinh bỉ chỉ trích……Tất cả đều yên lặng.
Phim trường vừa mới ồn ào hỗn loạn bỗng nhiên lặng im trong chốc lát.
Lúc này, người đứng ngoài tình huống duy nhất là Kim Jae-hoon, đối tượng vừa hất canh rau lên người Hứa Trăn mà mọi người nhắc đến.
Thông qua cửa sổ xe bảo mẫu, y chỉ thấy mọi người đều đang nhìn về một hướng, cho nên cũng theo bản năng mà nhìn về phía đó, có điều ánh mắt hắn không khỏi trở nên ngây ngẩn.
Lúc này ngay trước phòng nghỉ, một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi đang đứng ở đó.
Dáng người đĩnh bạt cao gầy, màu da trắng đến lóa mắt, lông mày đậm nét, khuôn mắt tuấn tú, đẹp trai đến mức gần như phát sáng.
Hắn đứng giữa phim trường, giống như hạc trong bầy gà, phong cách hoàn toàn mâu thuẫn với những người xung quanh.
Đây…Là người mới đưa cơm vừa rồi sao?
Hắn cao như vậy? ?
“A! !!”
Lúc Kim Jae Hoon còn đang hoảng hốt trước tướng mạo của “Tiểu ca đưa cơm”, thì bỗng nhiên bên sân truyền đến tiếng thét chói tai của cô gái nào đó.
Y nghe không hiểu cô gái ấy nói gì, nhưng y có thể nhìn ra sự phấn khích và kích động từ trong mắt của các cô.
Ngay lập tức, trong lòng Kim Jae Hoon bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không tốt.
Đây…không đơn giản là phản ứng khi nhìn thấy soái ca đúng không? ?
“Xảy ra chuyện gì vậy? Các cô ấy đang hô cái quái gì đấy?” Y vội vàng hỏi phiên dịch.
Nhưng mà lời còn chưa nói xong thì nữ phiên dịch đã giống như ngựa hoang thoát cương, lao khỏi xe bảo mẫu và nhanh chóng gia nhập vào trong đại quân thét chói tai.
“A a a a! ! Mai tông chủ! Mai tông chủ a! !!” Phiên dịch kích động đến tay chân quơ loạn.
Kim Jae Hoon: “……”
Y ngồi ở trên xe, quay đầu nhìn hiện trường đang hỗn loạn ở xung quanh, vẻ mặt dần dần trở nên cứng đờ.
Ai có thể giải thích cho tôi không, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? ?
……
Mà cùng lúc đó, Hồ Vệ Quốc ở thủ đô xa xôi vừa nhận được điện thoại của Đặng Đại Diễn, ông ta “Đằng” một tiếng, đứng dậy khỏi ghế lão bản.
Cái gì? ? Lại có người dám hất canh lên người Hứa Trăn? Mẹ nhà hắn? !
Sau khi Đặng Đại Diễn đơn giản giải thích hai câu, Hồ Vệ Quốc đã hiểu được ngọn nguồn mọi chuyện, ông vừa giận vừa kinh ngạc.
“Mẹ nhà hắn…. Cút! ! thằng nhãi đó từ đâu tới, ta mẹ nó…”
Đặng Đại Diễn nghe thấy hàng loạt tiếng “bíp bíp” ập xuống ở đầu dây bên kia, ông đẩy điện thoại ra xa, ổn định tâm tình rồi mới nói tiếp: “Hồ tổng, đừng mắng, ngài mau nói xem, chuyện này nên giải quyết như thế nào.”
“Giải quyết?”
Đầu dây bên kia, Hồ Vệ Quốc nghiến răng nghiến lợi mà kêu lên: “Giải quyết cái rắm!”
“Tôi sẽ đè chết hắn!”
“Chuyện này không cần Đặng đạo phải xem vào, cứ giao hết cho tôi!”
“Nếu sau này hắn còn có thể kiếm một phân tiền trong cái giới nghệ sĩ Hoa Hạ này thì Hồ Vệ Quốc tôi sẽ gọi hắn là cha!”
“……"
Bạn cần đăng nhập để bình luận