Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 989: Nữ phò mã

Một lát sau, các công việc đã được sắp xếp xong xuôi, đoàn phim chính thức bắt đầu quay.
Địa điểm thực hiện cảnh quay này không phải ở trong trường quay mà ở gần một chung cư nhỏ.
Chung cư nhỏ này được xây dựng vào những năm bảy mươi của thế kỷ trước, là nơi ở của các công nhân làm trong một nhà máy quốc doanh.
Chung cư này có ba tầng, bên ngoài bức tường lộ ra gạch đỏ lại có dây thường xuân và các loại dây leo bám vào làm cho tòa nhà nhìn có vẻ loang lổ cũ kỹ.
Đoàn phim thuê một căn hộ ở đây rồi mua một ít đồ đạc cũ trang trí theo phong cách của thế kỷ trước.
Bảy giờ tối, sắc trời đã tối hẳn, đèn đường trên đường phát ra ánh sáng lờ mờ.
Trong ống kính, Hứa Trăn trong vai Tiêu Thanh Hòa mặc chiếc áo sơ mi trắng, tay áo cuốn lên cao đang xách một túi đồ ăn, một mình bước vội vã lên cầu thang.
"Cạch cạch cạch..."
Trên lầu hai, bên ngoài một cánh cửa, hắn lấy từ trong túi quần ra một chiếc chìa khóa bằng đồng rồi cắm vào lỗ khóa mở cửa chống trộm làm bằng đồng bên ngoài, sau đó lại mở một cánh cửa gỗ bên trong.
"Mẹ?"
Sau khi vào cửa, Hứa Trăn trong vai Tiêu Thanh Hòa vừa đổi dép lê vừa lớn tiếng gọi.
Hắn quay đầu lại nhìn quanh căn phòng mờ mờ chật chội một vòng cho đến khi nhìn thấy một người phụ nữ có mái tóc hoa râm điều khiển xe lăn ra đón mình thì mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Mẹ, con đã về."
Nói rồi, Tiêu Thanh Hòa giơ giỏ rau trong tay lên, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Có tiền lương."
"Tháng này có phụ cấp biểu diễn nên con mua cải trắng, còn mua thêm ít thịt, bữa nay con làm sủi cảo ăn!"
Mặt hắn cười tươi, giọng nói nghe có vẻ hết sức vui sướng.
Nhưng ở đối diện hắn, người phụ nữ ngồi trên xe lăn lại tỏ vẻ khó xử nhìn hắn, há miệng như muốn nói gì đó.
Nhưng mà còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe một giọng nữ trung niên từ sau lưng hắn truyền đến.
"Thanh Hòa..."
Nghe giọng nói này, thân thể Tiêu Thanh Hòa bỗng nhiên khẽ run lên.
Hắn quay đầu lại thì thấy Điêu Diễm Hồng trong vai viện trưởng Nghiêm Hồng đang đứng ở sau lưng hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nét tươi cười trên mặt Tiêu Thanh Hòa lập tức cứng lại.
"Cô..."
Nghiêm Hồng hơi ngập ngừng chốc lát rồi quay đầu lẳng lặng quan sát căn phòng chật hẹp nghèo rớt mồng tơi này, trầm giọng nói: "Cô tới thăm con một chút."
Tiêu Thanh Hòa ngơ ngác nhìn bà, im lặng hồi lâu mới cười gượng, nói: "Cô, mời cô ngồi..."
Nói rồi, hắn lấy một cái ghế dựa từ trong phòng bếp cung kính đặt phía sau Nghiêm Hồng, cúi đầu nói: "Cô chờ một chút, con đi nấu cơm."
...
Quay xong cảnh này, đạo diễn không có trì hoãn mà lập tức cho quay tiếp cảnh thứ hai.
Ăn xong cơm tối thì Nghiêm Hồng tạm biệt rời đi, Tiêu Thanh Hòa đưa bà ra khỏi chung cư nhỏ.
Hai người một trước một sau đi trên con đường xi măng bên ngoài chung cư nhỏ, họ chỉ lẳng lặng đi, không ai nói tiếng nào.
Một hồi lâu, Nghiêm Hồng đi đằng trước mới rốt cuộc mở miệng: "Cô nghe người trong đoàn nói có nhóm săn ngôi sao tới tìm con quay quảng cáo, bọn họ trả nhiều tiền không?"
Tiêu Thanh Hòa im lặng trong chốc lát rồi thấp giọng nói: "Đủ tiền mua xe lăn cho mẹ của con."
Hồi lâu sau Nghiêm Hồng mới nói: "Về sau còn trở về đoàn kịch không?"
Tiêu Thanh Hòa cúi thấp đầu, im lặng hồi lâu cuối cùng lắc đầu nói: "Không về nữa."
"Ừ..." Nghiêm Hồng cười khổ, nói, "Vậy xem ra duyên phận cô trò của chúng ta phải dừng ở đây."
Này lời vừa nói ra, toàn thân Tiêu Thanh Hòa run lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hồng trước mặt, không tự chủ được dừng bước.
Mà ở phía trước hắn, bước chân Nghiêm Hồng thì không có dừng lại.
"Lúc sáu tuổi con đã bái cô làm sư phụ, học diễn với cô mấy chục năm."
Bà vừa chậm rãi đi về phía trước, vừa từ tốn nói: "Khi còn nhỏ con vẫn quấn lấy cô đòi cô hát “Nữ phò mã” cho con nghe nhưng mà cô vẫn luôn không hát cho con."
Nghiêm Hồng thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Không phải sư phụ đây tâm địa sắc đá mà là cổ họng của cô có vấn đề nên hát không tốt, sợ mặc cảm mà bỏ nghề."
Trong lúc nói chuyện, bà đã đi đến dưới chiếc đèn đường ở góc đường rồi từ từ dừng lại.
Nghiêm Hồng quay đầu lại nhìn Tiêu Thanh Hòa ở đằng sau, xúc động cười một tiếng, bên trong tiếng cười mang theo nét phóng khoáng trước giờ chưa từng có.
"Hôm nay, sư phụ hát một lần cho con nghe."
Bà nói với học trò của chính mình.
Trong bóng đêm đen kịt, đèn đường màu vàng chiếu ánh sáng mờ soi khu vực nhỏ xung quanh, nhìn qua giống như là một cái sân khấu nhỏ.
Cách đó không xa, Tiêu Thanh Hòa ngơ ngác nhìn người nữ trung niên thấp bé trước mặt, há miệng nhưng lại không nói lời nào.
Chỉ thấy Nghiêm Hồng giơ chân lên rồi làm động tác phất tay áo có bài bản hẳn hoi giống như trên người đang mặc đồ hóa trang thật.
"Vì cứu Lý Lang khỏi Viên gia, không ngờ đậu Trạng Nguyên Hoàng Bảng; "
"Trạng Nguyên mặc áo bào đỏ, đội mũ kết hoa thật đẹp..."
Giọng hát uyển chuyển nơi con hẻm chật hẹp nghe rất êm tai.
Mặc dù chỉ có một khán giả nhưng bà lại hát vô cùng nghiêm túc giống như là đang trong trang phục hóa trang xinh đẹp đứng trên sân khấu cực kỳ long trọng.
Sau khi hát xong khúc hát, Nghiêm Hồng cúi người "chào cảm ơn".
Bà cười nhìn người học sinh cách đó không xa, rồi quay người chậm rãi rời khỏi con hẻm nhỏ.
Mà lúc này, Tiêu Thanh Hòa lẳng lặng đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn Nghiêm Hồng càng lúc càng xa.
"Sư phụ!"
Hồi lâu sau hắn rốt cuộc nghẹn ngào mở miệng gọi, từng giọt nước mắt chảy xuống gương mặt hắn.
Tiêu Thanh Hòa cúi người bái thật sâu bóng lưng đang rời đi ở phía xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận