Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 426: Không Cần Giả Vờ

“Tạ lão sư, tôi mua một ít đồ uống lạnh.”
Một lát sau, Hứa Trăn đi đến bên người Tạ Ngạn Quân, nhẹ nhàng đặt đồ uống xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh, thấp giọng nói: “Không biết ngài thích uống cái gì, cho nên tôi chỉ đành tùy tiện mua vài loại.”
Tạ Ngạn Quân nhìn thoáng qua đồ uống trên bàn nhỏ, lắc lắc đầu, nói: “Cậu đem đi đi, dạ dày ta không tốt, uống không được đồ uống lạnh.”
“Ách……” Hứa Trăn hỏi dò, “Kia, tôi đi đổi cho ngài một ly trà nóng.”
Tạ Ngạn Quân chỉ chỉ bình giữ ấm trong tầm tay, nói: “Không cần, ta mang có theo trà.”
Dứt lời, hắn khép lại kịch bản trong tay, trực tiếp nói: “Tìm ta có chuyện gì?”
Hứa Trăn xấu hổ mà cười cười, từ trong tầm tay công văn trong bao lấy ra một quyển sách, nói: “Tạ lão sư, tôi đặc biệt thích “Hàn Giang Tuyết” cho ngài đóng chính, ngài có thể cho tôi xin chữ ký được không?”
Tạ Ngạn Quân nhìn cuốn sách trước mặt, biểu tình hơi ngưng trọng.
——


Hàn Giang Tuyết


, đây là một bộ phim được chuyển thể từ vở kịch sân khấu cùng tên, đã được công chiếu hơn mười năm trước.
Năm đó, bộ điện ảnh này đã từng thu hoạch được rất nhiều hạng giải thưởng lớn, nhưng thanh danh lại không có tiếng vang.
Cho đến ngày nay, người trong hay ngoài ngành cứ mỗi lần nhắc đến Tạ Ngạn Quân, đầu tiên liền nghĩ đến hình tượng ác nhân làm người sởn tóc gáy đó.
Mọi người đều biết, bộ “Hàn Giang Tuyết” này chính là tác phẩm tiêu biểu mà hắn tự hào nhất.
Tạ Ngạn Quân nhìn bìa sách mới tinh trong tay Hứa Trăn, trầm giọng nói: “Cậu thật sự xem “Hàn Giang Tuyết” sao?”
Hứa Trăn nghiêm túc gật gật đầu, nói: “Xem qua, tôi đặc biệt thích bộ điện ảnh này.”
“Ngài đã đem nhân vật Giang Hàn này diễn sống lại.”
Tạ Ngạn Quân cười như không cười mà nhìn hắn, sau một lúc lâu, biểu tình trên mặt lại lần nữa trở về lãnh đạm.
Hắn một bên cúi đầu lật xem kịch bản trong tay, một bên đạm mạc nói: “Có chuẩn bị mà đến a.”
““Hàn Giang Tuyết” là tác phẩm tiêu biểu năm đó của ta, cậu dùng công cụ tìm kiếm, 30 giây là có thể tra ra, sau đó còn có thể dùng 30 giây khác để mở hiệu sách trực tuyến và mua cuốn sách này."
“Làm chậm trễ thời gian 1 phút của cậu, ta thật đúng là xin lỗi.”
Vừa nghe lời này, Hứa Trăn im lặng một hồi lâu.
Hắn sớm nghe nói qua Tạ Ngạn Quân làm người cao ngạo tự phụ, nói chuyện không lưu tình, nhưng không nghĩ tới cứ nhiên sẽ không lưu tình đến mức độ này! !
Mắt thấy chính mình bị tiền bối hiểu lầm, Hứa Trăn chỉ phải nhẫn nại giải thích: “Không phải, Tạ tiền bối, tôi thật sự thực thích bộ phim “Hàn Giang Tuyết” này…”
Tạ Ngạn Quân lại lần nữa ngẩng đầu lên, ngắt lời nói: “Để ta đoán xem cậu tìm ta để làm gì?”
“Nga, gần đây nhảy đỏ, tính toán diễn nam chính, cho nên muốn tới tìm ta hỗ trợ cậu?”
Sắc mặt của Hứa Trăn cứng đờ.
Tạ Ngạn Quân nhìn thấy phản ứng của hắn, cười nhạo nói: “Có chuyện cứ nói thắng, ta cũng không phải diễn viên quý giá nào đó, cần phải ba lần đến mời mới có thể thỉnh được.”
“Hà tất làm bộ làm tịch, cầm


Hàn Giang Tuyết


tới tranh thủ hảo cảm với ta?”
Tạ Ngạn Quân rũ mi mắt xuống, nói: “Quá vụng về, tuổi này của cậu, có người nào lại đi xem “Hàn Giang Tuyết”.”
Hứa Trăn bị lời này của đối phương, chọc đến nghẹn không thể nói ra lời.
Được rồi, ta đúng là vì xoát độ hảo cảm, cho nên mới lên mạng mua cuốn sách “Hàn Giang Tuyết” này để dùng xin chữ ký…
Nhưng vấn đề là, trước đó ta thật sự đã xem qua bộ phim này!
Điện ảnh, kịch nói đều xem qua, là đặc biệt thích.
Trước đây Hứa Trăn từng nghe qua tin tức vỉa hè, năm đó lúc Tạ Ngạn Quân vừa nhảy hồng liền đắc tội người khác, cho nên mới bị công ty đóng băng gần mười năm.
Vốn dĩ chỉ cần chịu thua, làm chút hy sinh là có thể giải quyết vấn đề, nhưng Tạ Ngạn Quân cố tình thà gãy chứ không chịu cong, dứt khoát giận dỗi diễn mười năm kịch nói, làm bỏ lỡ thời kỳ phát triển tốt nhất.
Hiện giờ vừa thấy……
Đây quả nhiên là một người có thể làm chuyện như vậy…
Hứa Trăn bất đắc dĩ, cũng không thể cố ý nói tới chuyện này.
Hắn từ từ mà thở dài, nói: “Lúc này tái kiến ân sư, trong lòng đau nhói, tựa như bảo kiếm phủ bụi nữa đời người.”
“Ngày xưa chí khí cùng tài văn chương đều chấm dứt, trong sông tuyết, nước mắt mông lung.”
Tạ Ngạn Quân hơi hơi ngưng thần.
Một lát sau, hắn lại lần nữa ngẩng đầu lên, một lần nữa đánh giá Hứa Trăn.
——Vừa rồi, chính là lời kịch của nam chính đồ đệ trong “Hàn Giang Tuyết” !
Tiểu tử này, thật sự mở miệng liền tới?
“Nga, cậu rất vĩ đại a.” Tạ Ngạn Quân nửa người dựa trên lưng ghế, an tĩnh mà nhìn Hứa Trăn.
Mà Hứa Trăn nghe câu nói thế, tắc bất đắc dĩ mà cười cười, nói: “Đúng vậy, hiện ta rất nở mày nở mặt, thanh danh nổi tiếng.”
“Nhưng tại sao ta lại có được thanh danh như ngày hôm nay, chính là vì ngươi.”
——Lại là lời thoại trong “Hàn Giang Tuyết” !
Bạn cần đăng nhập để bình luận