Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 615: Giới Hạn Và Thủ Đoạn

Tĩnh Vương nhìn thấy phản ứng của hắn thì trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, nói: “Ngươi phủ nhận thật giỏi, nói như vậy ngươi ít nhất cũng biết mình làm sai.”
“Ngươi nghe đây, Tô Triết!” Giọng nói của Tĩnh Vương dường như phải vất vả lắm mới lách được ra ngoài qua kẽ răng. “Ta biết đám mưu sĩ các ngươi không sợ làm những chuyện vô sỉ nhất, âm hiểm nhất, nhưng ta có giới hạn của mình!”
“Quận chúa Nghê Hoàng không phải người sa vào tranh đấu quyền lực, nàng là thống soái trăm ngàn quân đội nam cương, là người gánh vác trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ phía nam Đại Lương!”
“Chính nàng chém giết đẫm máu ở trên sa trường nên các ngươi mới có thể yên ổn đấu đá ở nơi vương đô phồn hoa này!”
“Ta không cho phép ngươi coi người như quận chúa Nghê Hoàng là quân cờ, tùy ý thao túng, tùy ý hy sinh!”
Tĩnh Vương thần sắc nghiêm nghị nói: Nếu như ngay cả những tướng sĩ huyết chiến sa trường mà ngươi cũng không biết tôn trọng thì Tiêu Cảnh Diễm ta tuyệt đối không đứng cùng đội ngũ với ngươi! Nghe rõ chưa?”
“Rầm! !”
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng sấm, cuồng phong làm bật mở cánh cửa sổ ở cách đó không xa, thổi từng cơn gió lạnh vào trong phòng.
Bên ngoài cánh cửa rộng mở, sắc trời tối đen, cuồng phong gào thét, hình như có mưa to buông xuống.
Tĩnh Vương dáng người đĩnh bạt, ngang nhiên, giống như một cây lao. Mà ở phía đối diện gã, Mai Trường Tô đang ngồi ở trên tấm phản, ngẩng đầu nhìn về phía Tĩnh Vương, thần sắc đạm mạc mà bình tĩnh.
“Hóa ra, hôm nay điện hạ tới đây là để lập quy củ với ta.”
Tốc độ nói của hắn không nhanh không chậm, ngữ điệu bình tĩnh hòa hoãn, hoàn toàn trái ngược với Tĩnh Vương đang phẫn nộ và vội vàng.
Mai Trường Tô nói một cách bình thản: “Điểm mấy chốt của điện hạ, ta tuyệt đối sẽ không đụng vài, nhưng cũng thỉnh điện hãy tin tưởng ta.”
“Mưu đồ của ngươi ta, không thể chỉ vào một bầu nhiệt huyết là có thể hoàn thành.”
“Ngươi có điểm mấu chốt của ngươi, nhưng ta cũng có thủ đoạn và cách thức làm việc của ta, lợi dụng cùng hy sinh không thể tránh được.”
Nghe được lời này cửa hắn, trong mắt Tĩnh Vương hiện lên một tia chán ghét.
Sau một lúc lâu, gã quay mặt qua chỗ khác, lạnh lùng nói: “Ta hiểu ý của ngươi. ’
“Đối với vây cánh của Thái Tử cùng Dự Vương, ta không để bụng ngươi dùng thủ đoạn gì.”
“Có điều thiên hạ Đại Lương này, trong triều đình vẫn có một số thần tử thuần thiện không tham gia bè phái tranh giành, đối với bọn họ...”
“Nên lợi dụng thì vẫn phải lợi dụng,” Mai Trường Tô ngắt lời, “Nhưng sẽ cố hết sức để họ không bị tổn thương.”
Nói xong lời này, hắn chỗng đỡ thân thể, đứng người dậy, đưa lưng về phía cửa sổ đang mưa gió và lạnh thấu xương, đạm nhiên nói: “Trong thành Kim Lăng đã nổi gió lớn, mong rằng điện hạ sớm ngày quyết đoán.”
Tĩnh Vương ngẩng đầu lên, nhìn Mai Trường Tô thong dong tự nhiên ở trước mắt, nhịn không được mà thở dài một tiếng.
Quả nhiên Tĩnh vương không nói thêm nữa mà xoay người sải bước đi ra ngoài. Đi tới bên cửa, gã đột nhiên dừng chân, không quay đầu lại, nói: “Đa tạ ngươi đã cứu Đình Sinh ra.”
“Điện hạ không cần khách khí.” Mai Trường Tô thản nhiên nói.
Tĩnh Vương nói xong câu đó, liền rời khỏi trà lâu.
“Khụ khụ, khụ khụ, khụ khụ khụ……”
Sau khi Mai Trường Tô thấy gã đi xa thì mới hơi khom người xuống, đỡ mép cửa sổ và ho nhẹ.
Tiểu thị vệ Phi Lưu thấy thế, vội vàng lấy một kiện áo choàng lông cừu khoác ở trên vai hắn, vỗ nhẹ vào lưng.
“Phi Lưu……”
Mai Trường Tô đứng ở bên cửa sổ, nói: “Ngươi nhớ kỹ, người này, bất luận dưới tình huống nào cũng không thể thương tổn, hiểu chưa?”
Khi nói chuyện, hắn nhìn về phía bóng lưng đã đi xa của Tĩnh Vương, ánh mắt dần dần nhu hòa xuống, giống như giếng cổ không gợn sóng.
Mà Phi Lưu nghe thấy những lời này, thì liền lộ ra vẻ tức giận: “Người xấu! Khi dễ Tô ca ca!”
Nghe được lời này, Mai Trường Tô “Phụt” cười, quay đầu nói với Phi Lưu: “Không có, hắn không có khi dễ ta.”
“Hôm nay Tô ca ca thật cao hứng.”
Khi nói chuyện, hắn đứng thẳng thân thể, nhìn Tĩnh Vương dần dần đi xa, nói: “Nhiều năm như vậy, hắn vẫn không hề thay đổi, vẫn là Tiêu Cảnh Diễm giống như trước kia.”
Màn ảnh theo ánh mắt của Mai Trường Tô chuyển về hướng bóng dáng cưỡi ngựa rời đi của Tĩnh Vương.
Trong cơn hoảng hốt, màn ảnh di chuyển, bối cảnh thay đổi từ con phố tối tăm thành một đồng cỏ tươi sáng, Tĩnh Vương cũng không hề lẻ loi một mình giục ngựa đi xa, mà đi bên cạnh gã còn có một thiếu niên khác.
Lúc này trước màn hình, Hàn Nha ngây người nhìn màn hình ký ức trước mặt, đôi tay đã hoàn toàn rời khỏi bàn phím.
Hắn biết hai bóng lưng này chính là Tiêu Cảnh Diễm cùng Lâm Thù.
Hắn cũng biết, Lâm Thù đang giục ngựa rong ruổi cũng chính là Mai Trường Tô suy nhược như thể một cơn gió cũng có thể thổi ngã.
Giờ khắc này, Hàn Nha chỉ cảm thấy trong lòng giống như có một cục đá lớn đè nặng, vô cùng khó chịu.
Làm nghề này đã nhiều năm, hắn đương nhiên đã thấy rất nhiều phim truyền hình có trường hợp “Cố nhân gặp lại nhưng không nhận ra nhau”.
Thế nhưng, từ trước đến nay chưa có bộ phim nào có thể găm nhiều nhát đao như vậy vào trong tâm của mình.
Hàn Nha nhìn ánh mắt buồn bã của Mai Trường Tô, nghe phối nhạc du dương vang lên trong TV, tâm trạng lại khó có thể miêu tả.
Mà cùng lúc đó, khu vực bình luận của “Lang Nha Bảng” gần như bị khán giả làm nổ tung chỉ trong thời gian ngắn.
“Ngọa tào kiêu hãnh và định kiến của Tĩnh Vương! ! Nghe thấy sự nghi ngờ của hắn đối với Mai Trường Tô, tôi thiếu chút nữa là phát bệnh tim!”
"Lời thoại này đang chọc vào tim tôi! Mai tông chủ bỗng nhiên còn nói hắn thật cao hứng, cao hứng em gái ngươi, lão tử không cao hứng! !”
“A làm ta đau lòng chết đi được, một câu hai ý, nghe thật mỉa mai! Tĩnh Vương còn nói “Tướng sĩ huyết chiến sa trường mà ngươi cũng không biết tôn trọng”, tôi không phải phải mô tả tâm trạng của mình như thế nào nữa!”
“Không thể không nói, đoạn lời thoại vừa rồi đã thiết lập tính cách của Tĩnh Vương, đồng thời cũng thay đổi hình tượng thần tiên của Mai tông chủ thành con người có máu có thịt.”
"Câu cuối cùng hắn nói với Phi Lưu, người này, vĩnh viễn không được thương tổn, quả nhiên trực tiếp chọc vào nước mắt của tôi.”
“A…… Nếu một ngày kia, Tĩnh Vương biết người trước mặt này là ai, nhớ lại những gì hôm nay nói, hắn sẽ cảm thấy thế nào?"
“Thật sự rất chờ mong ngày sự thật được phơi bày.”
“……"
Bạn cần đăng nhập để bình luận