Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 751: Biết Người Biết Ta, Trăm Trận Trăm Thắng

Ngày 22 này, vừa hay là ngày nghỉ ngơi của đoàn viên, Hứa Trăn hẹn các diễn viên chính như Hà Giai Yến và Thi Vũ Kiệt, vui vẻ đi tới địa điểm cuộc họp tuyên truyền Đài Nam, chuẩn bị cùng các bạn nhỏ xem một màn điện ảnh, thả lỏng một chút.
Nhưng mà, điều khiến hắn không nghĩ tới chính là, mình lại gặp được một người bạn bất ngờ tại hiện trường cuộc họp.
“Hứa Trăn? Là cậu sao?”
Trước cửa phòng chiếu phim, Hứa Trăn giơ bắp rang vừa mua lên, nghe thấy có người kêu tên của mình, quay đầu nhìn, thì thấy người vừa rồi kêu mình chính là người thanh niên có dáng không cao, diện mạo thanh tú.
“Chu Nhiên?” Hứa Trăn ngơ ngác, kêu lên.
Lại là diễn viên chính “như nước năm xưa”, Chu Nhiên.
Sao y lại ở chỗ này?
“Như nước năm xưa” cũng nằm trong danh sách điện ảnh?
Đây cũng không phải lần đầu gặp mặt của Hứa Trăn và Chu Nhiên.
Càng nổi tiếng, vòng tròn càng nhỏ, hai người đều là nghệ sĩ nổi tiếng, ở các bữa tiệc, lễ trao giải cũng khó tránh khỏi chạm mặt.
Nhưng, cũng cũng chỉ là chạm mặt mà thôi, hai người trước đó chưa hợp tác bao giờ, đừng nói tới giao tình gì.
Lúc này hai người đang ở khu nghỉ ngơi dành cho khách quý của rạp chiếu phim, bởi vậy nên cũng không cố ý ngụy trang gì.
Hứa Trăn đánh giá qua qua Chu Nhiên một phen, chỉ thấy hắn hôm nay hóa trang không chút cẩu thả nào, nửa dài của tóc uốn xoăn hippie, mặc chiếc áo hoodie oversize màu sắc tươi sáng cùng với chiếc quần rách lỗ chỗ, nhìn qua có vẻ là một loại "thời thượng" không lý giải được.
Hứa Trăn yên lặng mà nhìn thoáng qua đầu gối và mắt cá chân đang hoàn toàn lộ ra của y, cảm thấy cả người không khoẻ.
Hôm nay trời mưa, nhiệt độ cao nhất mới là 16 độ đó trời, thằng nhóc này mặc mặc quần áo như vậy, không sợ về già bị thấp khớp sao?
Ta hôm nay mặc hẳn quần nỉ thêm nhung để ra khỏi cửa!
“Hứa Trăn? Là cậu thật sao!”
Lúc này, Chu Nhiên đã bước nhanh về phía hắn, thấy bên cạnh hắn không có ai, hỏi: “Ngươi sao lại ở bên phía Đài Nam này vậy? Đại biểu của đoàn phim không phải là đều được an bài đi Đài Bắc xem thử sao?”
Hứa Trăn mỉm cười chào hỏi với hắn, giải thích nói: “Tôi không phải cùng tổ tới, tôi là vừa đúng lúc quay phim ở bên phía Đài Nam này.”
“Cậu thì sao? Cậu sao cũng ở Đài Nam?”
Chu Nhiên bật cười nói: “Tôi chính là người Đài Nam mà."
Hứa Trăn vừa nghe lời này, lập tức lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
—— Chu Nhiên ấy vậy mà lại là người Đài Đảo?
Trước đây thật sự là không biết.
Hắn và Chu Nhiên không thân, trong ấn tượng của hắn, đối phương mấy năm nay trọng tâm công tác vẫn luôn ở nội địa, hơn nữa cũng không có khẩu âm gì rõ ràng, trước đó thật đúng là chưa bao giờ tự hỏi hắn là người ở nơi nào.
Mà Chu Nhiên tựa như là đã nhìn thấu biểu cảm của Hứa Trăn, trên mặt tức khắc lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, vênh cằm nói: “Thế nào, tiếng phổ thông của tôi nói cũng ổn được đúng không?”
“Tôi đóng phim điện ảnh chưa bao giờ dùng phối âm, đều là âm nguyên trực tiếp của chính mình.”
Hứa Trăn nghe được lời này, có chút ngượng ngùng, giả vờ khen, nói: “Ồ, thật là lợi hại mà.”
Khi nói chuyện, hắn ánh mắt có chút lập lóe, không có đánh giá gì nhiều.
Tiếng phổ thông đúng thật là không tồi, nhưng mà, khả năng đọc lời nhớ lời vẫn còn cần được cải thiện……
“À, đúng rồi, tôi còn chưa cảm ơn cậu,” Chu Nhiên giơ cái ly đồ uống trong tay lên, chạm vào cốc của Hứa Trăn một chút, nói, “Trước đây thời điểm mà "Vương thành" chiếu, cảm ơn cậu đã tuyên truyền.”
Hứa Trăn mỉm cười nói: “Khách khí rồi, bộ phim điện ảnh đó đúng thật là không tồi.”
Khi nói chuyện, hắn chỉ cảm thấy thoáng qua có chút chột dạ.
Hắn nhớ rõ chính mình lúc ấy hình như khen Lâm Gia, khen đạo diễn, khen cốt truyện, khen hậu kỳ, chỉ mỗi không khen Chu Nhiên.
Thật sự là, ở bộ điện ảnh đó nếu khen hắn thì nghe có vẻ sẽ có chút châm chọc……
Hai người đang trò chuyện, thì Hà Giai Yến cùng Thi Vũ Kiệt vừa mới đi mua nước cũng lập tức tới.
Hà Giai Yến nhìn thấy Chu Nhiên, nhướng mày, lập tức thân thiện tiến lên chào hỏi với hắn, rõ ràng là quan hệ rất tốt.
Hai bên có người quen giúp thúc đẩy, bầu không khí lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn, không hề câu nệ giống như vừa nãy.
Hai đám người ở phòng nghỉ hàn huyên một hồi, Hà Giai Yến đi đài phục vụ muốn một phần xem ảnh sổ tay, cúi đầu lật rồi lại lật, nói với Chu Nhiên: “Bộ "Như nước năm xưa" không phải ở bên B sao? Cậu sao lại chạy tới xem vậy?”
Chu Nhiên theo bản năng mà nhìn thoáng qua bên cạnh Hứa Trăn, không e dè nói: “Tôi tới xem "Tú Xuân đao".”
“Dù sao cũng là phim được công chiếu cùng một ngày, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng sao.”
Khi nói chuyện, y vô cùng tự tin mà nhìn phía Hứa Trăn, cười nói: “Doanh thu phòng vé ngày đầu như thế nào sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến phiên bài kế tiếp, tôi lúc nào cũng muốn hiểu biết một chút về thực lực của đối thủ cạnh tranh xem như thế nào, trong lòng mới có chút tính toán.”
“Sao, không hoan nghênh à?”
Hứa Trăn quay đầu nhìn phía y, nghe được y ấy vậy mà lại đem loại lời nói này trực tiếp thoải mái hào phóng mà nói ra, nhưng thật ra cảm giác đây là một người rất sảng khoái, vì thế cười nói: “Sao mà vậy được, hoan nghênh đã đến.”
Nói, hắn từ trong túi tìm một lúc, lôi ra mấy tấm vé ban tổ chức tặng cho y, nói: “Cậu chưa mua vé đâu nhỉ? Tôi mời cậu xem, lát nữa xem xong còn mong cậu chỉ giáo nhiều hơn.”
Chu Nhiên cũng không ra vẻ, thu tặng phiếu xong, đột nhiên rút mấy tấm vé xem phim ra, cười nói: “Đồng giá trao đổi, đây là "Như nước năm xưa".”
Hứa Trăn tiếp nhận vé, yên lặng nhìn nhìn giá cả trên đó.
Không đồng giá.
"Tú Xuân đao" đắt hơn "Như nước năm xưa".
Nhưng mà dẫu sao thì cũng chỉ là vé tặng, không cần thiết để ý những chi tiết này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận