Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 922: Tinh Anh Giới Diễn Xuất

Nhận thẻ căn cước xong, Hứa Trăn được nhân viên công tác chỉ dẫn vào phòng thu.
Khi mở cửa, xuất hiện trước mắt hắn là một phòng nghỉ rộng thoáng, ba vị khách quý còn lại đã ngồi trên ghế sofa, hắn là người cuối cùng.
"Tới tới tới, Hứa Trăn, bên này!"
Diễn viên nữ duy nhất hiện trường, Mai Tương, cười chỉ ghế sofa bên cạnh cô, nói: "Giữ cho cậu đấy!"
Hứa Trăn cười, lên tiếng chào hỏi cùng đám người, bước nhanh đi đến chỗ ngồi bên cạnh Mai Tương, ngồi xuống.
Mai Tương là một phụ nữ trung niên để tóc dài rất xinh đẹp, hiện giờ đã qua tứ tuần, lý luận mà nói, hẳn là trưởng bối hắn.
Chẳng qua, căn cứ nguyên tắc không phải ruột thịt hết thảy gọi "tỷ", Hứa Trăn còn nhắm mắt nhận Mai Tương là người cùng thế hệ.
Về phần vị khách quý Lý Minh Viễn, bị Hứa Trăn gọi là "Sư ca", vì hai người đều tốt nghiệp từ Trung hí.
Lúc này chưa bắt đầu, khách quý không quen nhau nhiều, chỉ có thể lảm nhảm đôi ba câu trong phòng thu.
Hơn mười phút sau đạo diễn mới rốt cuộc bắt đầu nhiệm vụ.
Bốn người lấy hình thức cắt ghép tạo dựng hình tượng, đồng bộ hình chiếu với màn hình lớn trong đại sảnh phía dưới.
"Ào ào ào..."
Lập tức, người xem sớm đã chờ lâu không khỏi hưng phấn vỗ tay.
Ngồi cạnh sân khấu, nhóm dự bị cũng tập trung lại, trên mặt tràn đầy hứng thú.
nhóm dự bị không phải khách quý ngẫu nhiên, mà là thành viên thi đấu phục sinh.
Mỗi người có một lần suy đoán, nếu như đoán đúng, liền có thể tổ đội với thí sinh, tranh thủ danh ngạch tấn cấp.
Cao Bác nghe người chung quanh chít chít ục ục thảo luận, chỉ cảm thấy bản thân kỹ lưỡng, vô cùng tin tưởng câu trả lời tương lai.
Ha ha...
Gã hôm trước ở sân bay ngẫu nhiên gặp "Tống Úc", để chứng minh suy đoán của mình, hắn một đường đi theo Tống Úc ra sân bay, thấy được người liên hệ của bọn họ, xác nhận người đến chính là nhân viên công tác ban tổ chức "Lắng nghe giọng nói".
Hơn nữa, bọn họ tổng cộng có hai người.
Đi cùng Tống Úc tới tham gia "Lắng nghe giọng nói" sẽ là ai?
—— Không thể nghi ngờ, khẳng định là diễn viên chính nổi danh khác của "Nhân Y", Tạ Ngạn Quân!
Trừ anh ta, trong phim đó còn diễn viên nào có tư cách tham gia "Lắng nghe giọng nói" này?
Cao Bác càng nghĩ càng thấy hợp lý, kém chút nhịn không được mà cười ra tiếng.
Hôm nay lão tử thắng chắc!
Hình đại diện trên màn hình lớn là ba nam một nữ, trong ba nam có một Tạ Ngạn Quân, một Tống Úc.
Ba khoảng trắng biết hai đáp án.
Một hồi kết hợp với giọng lúc bọn họ phối âm để dò số chỗ ngồi, này nếu là còn không đúng thì đi tìm miếng đậu hũ mà đập đầu chết cho rồi.
"... Rồi, hiện tại chúng ta đã thấy hình đại diện của nhóm khách quý trên màn hình lớn."
Người chủ trì hiện trường cười híp mắt nhìn qua khán đài, nói: "Đầu tiên, chúng ta mời khách quý số một, "sát thủ mặt lạnh" thử mic."
khán đài, Cao Bác vô ý thức nghiêng về phía trước, gắt gao nhìn chằm chằm "sát thủ mặt lạnh", muốn phân biệt này người có phải Tống Úc hay Tạ Ngạn Quân hay không.
Một giây sau, chỉ thấy này người giơ microphone nhẹ nhàng nói: "Đừng ngốc, ta không giết phụ nữ, các người yên tâm."
"Oa... ! !"
Vừa cất lời, khán đài lập tức vang lên một trận hô hào hưng phấn.
Giọng này hơi có vẻ ngả ngớn, nhưng lại không du hoạt, trầm thấp còn mang theo vài phần từ tính, vô cùng mê người.
Nhưng Cao Bác so sánh giọng này với Tống Úc và Tạ Ngạn Quân thì phát hiện, không giống ai, hơn nữa chênh lệch tương đối lớn.
Gã mang theo nghi hoặc như vậy tiếp tục nghe mấy người khác lượng thanh.
Nhưng nghe xong hết, Cao Bác chỉ cảm thấy dấu chấm hỏi trên trán không hề giảm đi, còn tăng thêm.
Chết dở... Lần không ra!
Ba người không một ai giống!
Kỹ thuật ngụy trang quá cao, chỉ bằng hai ba câu nói là không thể phát hiện!
Hết cách, Cao Bác chỉ phải gửi hi vọng ở thi đấu sắp bắt đầu, hy vọng đám người đó có thể để lộ chút manh mối trong lúc thi.
Khi bốn vị khách quý thử mic xong, không chỉ Cao Bác lâm vào mê mang, năm trăm vị khán giả tại hiện trường cũng là không hiểu ra sao.
"Má ơi, không đoán nổi một người..."
"Này đều là hí cốt lâu năm rồi, hoặc là diễn viên học viện không có danh tiếng."
"Số hai ba bốn rõ ràng là cố tình, nhưng "sát thủ mặt lạnh" số một giống như không hề cố tình che giấu mà giọng vẫn quá xa lạ."
"Ai, giọng "sát thủ mặt lạnh" quá dễ nghe! Cái cảm giác vừa lười biếng vừa nguy hiểm kia của hắn phù hợp hoàn mỹ hình tượng vương tử huyết tộc của tôi."
"Ha ha ha ha, lầu trên tốt nhất đừng nghĩ như vậy, diễn viên phối âm đều là quái vật, giọng nghe giống vương tử, nói không chừng là thái giám!"
"Đoán không được, cảm giác có thể là diễn viên kịch nói, tôi chịu thua."
"Ai, Hoa Hạ quá nhiều diễn viên, giọng êm tai như vậy mà không danh tiếng, quá đáng tiếc."
"..."
Trong đại sảnh, người xem và thành viên dự bị nghị luận ầm ĩ.
Bên trong phòng thu âm, mấy vị khách quý vừa mới phát ra tiếng cũng có chút hăng hái nhìn lẫn nhau.
Đặc biệt là Hứa Trăn, lúc này nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của các cặp mắt.
Cũng không phải bởi vì câu vừa rồi của hắn tốt đến thế nào.
Mà bởi vì lúc hắn phát âm nhìn qua hết sức buồn cười.
Hứa Trăn bình thường cho người khác ấn tượng là một thanh niên được giáo dưỡng vô cùng tốt, đứng đúng tướng, ngồi ra ngồi, dáng người thẳng tắp dị thường.
Nhưng ngay lúc tiết mục chính thức bắt đầu thu hình, vừa mới còn ngồi ngay ngắn, Hứa Trăn bỗng nhiên "co quắp" lại.
Hắn nghiêng người trên sofa, ngoẹo đầu, nghiêng chân, tư thế ngồi lười biếng, không hiểu sao lại có cảm giác say nhưng không say.
Nếu như chỉ nhìn hình đại điện qua chỉnh sửa, tor6ng hắn chẳng khác một soái ca u buồn sống mơ mơ màng màng u buồn, quanh thân bao phủ thần thái vừa lười vừa gian.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn vẫn mang đúng một gương mặt.
Cảm giác tương phản lúc đó làm mấy vị khách quý khác trong phòng cảm thấy buồn cười còn bội phục.
—— Đây là kỹ thuật diễn dùng ngôn ngữ cơ thể.
Mặt không đổi nhưng vẫn đổi hình tượng, không hổ là tinh anh giới diễn xuất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận