Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 592: Không Có Màu Sắc Chân Thực

“Nguyên mẫu của binh khí này là đao cánh nhạn.” Hứa Trăn vuốt thân đao, nói, “Nó khác với thanh đao của nhị ca.”
“Đầu đao cùn, không thể đâm xuyên, cơ bản là dùng để chém, cho nên chúng ta phải chú ý đến động tác vung mở.”
“Loại đao này có lực rất lớn, muốn dùng tốt thì sự cân bằng của phần trên cơ thể rất quan trọng, vì vậy khi anh vung dao, tay kia không thể nhàn rỗi. Có những yêu cầu nhất định về cử động."
“……”
Hứa Trăn nói ngắn gọn về những yếu tố cần thiết của động tác dùng đao và trình diễn lại một vài động tác vừa rồi, nói cho Vương Cẩm Bằng biết vấn đề của hắn nằm ở đâu.
Trên thực tế, Vương Cẩm Bằng chỉ bị xóa bỏ ba chiêu đao pháp, độ khó quả thực là tương đối cao, cho nên Lâm chỉ đạo vừa thấy hắn làm không được thì liền trực tiếp bỏ qua, không dạy.
Trước mắt Hứa Trăn tỉ mỉ giúp hắn điều chỉnh các yếu điểm, Vương Cẩm Bằng dần dần thông suốt, dần dần sờ được phương pháp của bộ động tác này.
Hai người luyện tập từ lúc năm giờ đến bảy giờ, xem như bắt đầu nhập môn.
Mục đích của Hứa Trăn không nhất định phải giúp hắn luyện mấy chiêu đao pháp đến độ nhuần nhuyễn, xuất sắc, mà chỉ cần giúp hắn không tự luyện tập một cách mù quáng, luyện đến tổn thương cơ bắp.
“Ai, Nhất Xuyên……”
Trên đường đi ăn cơm sáng, Vương Cẩm Bằng do dự một hồi, rốt cuộc vẫn mở miệng hỏi: “Có một việc tôi luôn muốn nói với cậu.”
“Thật ra tôi cảm thấy cậu không cần phải bài xích kỹ xảo diễn xuất như vậy.”
Hứa Trăn nghe thế thì ngẩn ra, hỏi: “Ý của đại ca là?”
Vương Cẩm Bằng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi cảm thấy, cậu đặc biệt nỗ lực điều chỉnh tâm thái của mình, ép bản thân biến thành “Cận Nhất Xuyên”.”
“Nhưng tôi thấy làm như vậy lại có chút quá mức.”
“Cận Nhất Xuyên là nhân vật tương đối kịch hóa, mà những nhân vật như vậy cậu sẽ không tìm thấy nguyên mẫu trong đời sống thực.”
“Cố gắng thể hiện bản sắc là tốt, nhưng cho dù cậu nỗ lực thế nào thì kiểu nhân vật như Cận Nhất Xuyên cũng không thể có màu sắc chân thực của riêng mình.”
“Do đó, cậu có thể tận dụng một ít kỹ xảo biểu diễn để chống đỡ.”
“Lúc đi học, chúng ta đã học được rất nhiều điều trên sân khấu, dĩ nhiên những thứ này không phải để xem.”
Hứa Trăn nghe được những lời này thì sửng sốt vài giây, bỗng nhiên cảm giác như mình đã bỏ qua thứ gì đó.
Không có cách để biểu diễn ra bản sắc?
Nhân vật không có nguyên mẫu trong cuộc sống thực?
Cho nên nói, chính mình luôn cảm thấy màn biểu diễn này không thực tế, thật ra là bởi vì giả thiết của nhân vật này không thực tế sao?
Vương Cẩm Bằng nhìn thấy bộ dáng suy tư của Hứa Trăn, thì liền đề cập thêm một điểm: “Hôm trước tôi đã nhìn thấy cậu viết nhật ký nhân vật.”
“Cậu nghĩ đây là thứ duy nhất để cậu dựa vào sao.”
“Thật ra không cần thiết phải như vậy.”
“Cho dù cậu không viết nhật ký nhân vật, không suy xét tới tâm lý nhân vật, mà chỉ dùng kỹ xảo để diễn xuất thì với trình độ của cậu cũng đủ dùng rồi.”
Trong lúc nói chuyện, hai người sóng vai đi vào nhà ăn khách sạn, Vương Cẩm Bằng suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Ví dụ như.”
“Hiện tại chúng ta hay thử luyện tập một đoạn ngẫu hứng.”
“Tôi là thầy của cậu, còn cậu thì chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học, thế nhưng tôi lại tình cờ biết được bí mật động trời của cậu: Cậu đã từng giết người.”
“Hai năm trước, bạn cùng lớp của cậu bất ngờ qua đời, ai cũng cho là hắn nhảy lầu tự sát, nhưng sự thật tôi biết chuyện này không phải ngoài ý muốn mà là do cậu cố tình đẩy hắn xuống.”
“Hiện tại tôi lấy chuyện này uy hiếp cậu, muốn cậu thay tôi làm một chuyện khó khăn.”
“Với câu chuyện như vậy thì cậu dự định sẽ diễn như thế nào?”
Lúc này, hai người mời vừa kết thúc bài tập thể dục buổi sáng, thong thả chậm rãi đi đến một góc hành lang hẻo lánh ở lầu một khách sạn.
Ánh sáng ban mai mùa đông chiếu xuống qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn bên cạnh, tạo cảm giác ấm áp và dễ chịu.
Hứa Trăn cẩn thận cân nhắc giả thiết mà Vương Cẩm Bằng vừa cho, chỉ cảm thấy đầu óc đang vô cùng hứng thú.
—— một học sinh cao trung giấu giếm tội giết người?
Nhân vật như vậy, sẽ có tính cách gì đây?
Phản ứng của hắn như thế nào khi nghe được bí mật của mình bị người khác vạch trần?
“Bang!”
Ngay khi đại não của Hứa Trăn đang chạy với tốc độ cực cao thì hắn liền nghe thấy một âm thanh giòn vang, Vương Cẩm Bằng đứng ở đối diện, bỗng nhiên vỗ hai tay, coi như đang ra hiệu cảnh quay đã chính thức bắt đầu.
Trong phút chốc, Hứa Trăn giống như phản xạ có điều kiện, lập tức tiến vào trạng thái biểu diễn.
Hắn theo bản năng mà cúi thấp đầu xuống, tay phải gắt gao nắm lấy khăn lông của mình, gân xanh trên mu bàn tay đều hiện ra.
“Vương lão sư……”
Giọng nói của Hứa Trăn hơi khàn khàn: “Trình Viễn, không phải là hắn nhảy lầu tự sát sao?” (Tội Viễn ca thật sự…)
Khi nói chuyện, hắn chậm rãi nâng con ngươi lên, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi và rụt rè: “Chuyện đã xảy ra rất lâu nhưng tại sao thầy lại đột nhiên nhắc tới người này?”
Nhìn một màn trước mắt, Vương Cẩm Bằng hơi hơi nhướng mày.
—— hảo tiểu tử, tiến vào trạng thái rất nhanh nha!
Hắn để thanh đại đao sang một bên, thần thái thoải mái mà dựa vào tường, nói một cách hài hước: “Giả ngu với tôi?”
“Tại sao tôi nhắc đến Trình Viễn, chẳng lẽ cậu còn không biết?”
Thân thể của Hứa Trăn căng chặt, hơi mất tự nhiên, nhưng ánh mắt lại mờ mịt, lắc đầu đáp: “Vương lão sư, em không hiểu ý của thầy.”
Vương Cẩm Bằng khoanh tay trước ngực, hứng thù nhìn về phía Hứa Trăn, nói: “Cậu nói xem, tại sao tôi lại kêu cậu tới đây?”
Hắn hếch cằm về phía cửa sổ và nói: “Buổi sánh hôm đó, Trình Viễn đã ngã xuống từ tòa nhà đằng kia, đúng không?
“Lúc ấy, tôi đang đứng ở vị trí này.”
“Có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trên sân thượng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận