Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 675: Vô Tình Gặp Được Hứa Trăn

Nhân viên vừa nghe xong lời này thì lập tức mặt mày hớn hở gật đầu nói “Đúng vậy, tay súng bắn tỉa này là Cung Thứ, xem như là nam số 2 trong bộ phim.”
“Tuy nhiên đây không phải trọng điểm, trọng điểm là diễn viên của nhân vật này…”
“Ngô!”
Còn chưa nói xong câu thì bên sân lại vang lên một trận âm thanh nhỏ.
Ngay trong nháy mặt vừa rồi, Trịnh Quốc Hoành rõ ràng nhìn thấy một bóng người màu đen xám nhảy từ trên nóc nhà xuống, một tay bắt lấy mái hiên, thân hình linh hoạt mà chui vào cửa sổ mở dưới lầu.
Trọn bộ động tác nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.
Nếu không phải dưới lầu có lầu có máy quay lia theo hướng này thì sợ rất khó sẽ có người lưu ý đến một màn mới xảy ra vừa rồi.
“Ngọa tào……”
Trịnh Quốc Hoành đứng ở bên sân, nhịn không được phun thô tục, ngạc nhiên nói: “Không đeo dây cáp sao? Đây là ai vậy, quá mãnh rồi?”
Nhân viên bên cạnh cười hắc hắc, nói: “Vừa định giới thiệu với ngài——người này chính là Hứa Trăn.”
“Nam 2 ngoài ý muốn của “Phong Tranh”, Liễu đạo mời Hứa Trăn đến đây cứu tràng.”
“Hắn vừa đến nơi này, thì diễn viên quần chúng muốn đến đoàn phim “Phong Tranh” cũng càng lúc càng nhiều, đặc biệt là nữ diễn viên quần chúng.”
Nghe nói như thế, Trịnh Quốc Hoành không khỏi sửng sốt một hồi.
Hứa Trăn? Nam chính của “Lang Nha Bảng” ?
Hắn vậy mà ở đoàn phim “Phong Tranh” ?
Tới một chuyến, không gặp Hoàng Chí Tín, lại thấy được Hứa Trăn, khiến cho Trịnh Quốc Hoành cảm thấy vô cùng hứng thú.
Nam diễn viên này cũng là một trong những đối tượng mà ông muốn nghiên cứu nhất.
Trong số các ứng cử viên cho ngôi vị "Thị đế" của giải Ngọc Lan năm nay, người mạnh nhất chắc chắn là Lý Vĩnh Bân, nam chính của “Sấm Quan Đông”.
Nhưng Lý Vĩnh Bân đã từng đoạt "Thị đế" một lần rồi, nếu không có đột phá lớn về phong độ thì ông sẽ khó có thể đoạt lần hai.
Trong số chín người còn lại, có thể nói kỹ năng diễn xuất của Hứa Trăn rất đỉnh, 100% sẽ được góp mặt vào danh sách đề cử.
Về phần đoạt thưởng…
Ăn ngay nói thật, ban tổ chức giải Ngọc Lan thường thích chủ nghĩa hiện thực đô thị và phim lịch sử chính kịch, trong khi đó “Lang Nha Bảng” không phải là bộ phim thích hợp để đoạt giải.
Hơn nữa, Hứa Trăn còn quá trẻ.
Trịnh Quốc Hoành đang âm thầm cân nhắc những chuyện này, thì liền thấy nhóm nhân viên công tác ở bên sân đang bắt đầu thu thập thiết bị, chuẩn bị cho cảnh quay kế tiếp.
“Ai, cậu đi hỏi giúp tôi,” Trịnh đạo dùng khuỷu tay chạm chạm vào nhân viên phụ trách đi theo ông, nói: “Lát nữa Hứa Trăn có diễn tiếp không?”
Đối phương lập tức rời đi, một lát sau liền quay trở lại, gật đầu nói: “Có, cảnh quay kế tiếp sẽ có hắn tham gia.”
“Nhưng đây là cảnh quay trong nhà, khả năng ngài không thể vào xem được.”
Trịnh Quốc Hoành vừa nghe lời này, không khỏi nhíu mày.
Nội cảnh…Làm thể nào để trả trộn vào trong đây?
Tìm Liễu Vĩnh Thanh đi cửa sau?
Ngay khi nghĩ tới điều này, Trịnh Quốc Hoành lập tức lắc lắc đầu.
Không ổn không ổn, làm như vậy sẽ quấy nhiễu công việc quay phim của người ta.
Hơn nữa chính mình tốt xấu là giám khảo của giải Ngọc Lan, tình ngay lý gian, lúc này không nên gióng trống khua chiêng mà đi tiếp xúc với Hứa Trăn…
Lúc ông đang cân nhắc thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người.
——Nhân viên ghi âm (1 chức vụ trong tổ âm thanh hiện trường) !
Đó là người đã từng hợp tác rất nhiều lần với ông!
Ngay khi nhìn thấy người này, hai mặt Trịnh đạo liền sáng ngời, ông lập tức chạy qua đó, vỗ vỗ bả vai đối phương, nói nhỏ: “Tiểu Nhiếp?”
Người bị gọi là “Tiểu Nhiếp” quay đầu lại, vừa nhìn thấy trước mặt mình là một ông lão tóc hao râm thì lập tức chấn động.
—— Trịnh Quốc Hoành!
Tuy rằng lúc này đối phương mang khẩu trang, nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhận ra ông ta.
“Trịnh đạo?” Tiểu Nhiếp nói, “Ngài cũng ở bên này quay phim sao?”
Trịnh Quốc Hoành cười hắc hắc, tròng mắt vừa chuyển, không đáp mà hỏi lại: “Bận việc một buổi trưa, mệt muốn chết rồi đi? Tôi giữ microphone giúp cậu nhé?”
Tiểu Nhiếp vội vàng lắc đầu nói: “Không được không được, cảm ơn Trịnh đạo, không có việc gì, tôi không mệt!”
Trịnh Quốc Hoành tâm mắng đứa nhỏ này không có nhãn lực, ngoài miệng lại nói: “Không phải bụng cậu khó chịu sao?”
Tiểu Nhiếp nghe vậy liền ngẩn ngơ: “A?”
Trịnh Quốc Hoành biểu tình nghiêm túc nói: “Vừa rồi tôi nghe nói cơm hộp trưa nay của đoàn phim các cậu có vấn đề, rất nhiều người bị tiêu chảy, không phải cậu cũng cảm thấy bụng khó chịu sao?”
Nói xong, ông móc từ trong túi ra một bao khăn giấy lau mặt, không nghe giải thích mà rút mấy tờ ra, nhét vào trong tay Tiểu Nhiếp, nói: “Cầm giấy đi WC đi!”
“Tôi sẽ thế cậu một lát!”
Dứt lời, Trịnh đạo tiếp lấy thiết bị ghi âm trong tay Tiểu Nhiệp, rồi vội trà trộn vào trong dòng người đi vào khu vực quay phim.
Mà Tiểu Nhiếp lẻ loi trơ trọi đứng tại chỗ, cầm lấy khăn giấy bị đối phương cố tình nhét vào tay, vẻ mặt hỗn độn.
Đây…Là tình huống gì vậy?
Rốt cuộc tôi có muốn đi WC hay không đây? ?
……
Trịnh Quốc Hoành cầm thiết bị ghi âm trong tay, làm như không có việc gì mà đi vào phim trường.
Một lát sau, hết thảy chuẩn bị ổn thoả, tràng diễn tiếp theo sắp sửa bắt đầu.
Cảnh quay kế tiếp chính là cảnh phối hợp giữa Liễu Vĩnh Thanh cùng Hứa Trăn.
Liễu Vĩnh Thanh mặc một bộ quân phục màu xanh lá cây đậm, ăn bít tết và uống rượu vang đỏ trong một nhà hàng phương Tây;
Mà Hứa Trăn đóng vai Cung Thứ đứng ở ngoài cửa, trên người mặc một kiện áo dài màu xám nhạt đã được giặt trắng tinh.
Trịnh Quốc Hoành nghe âm thanh của bảng phân cảnh, lập tức quen cửa quen nẻo mà đem thiết bị ghi âm trong tay, giơ cao trên định đầu, thu âm thanh hiện trường.
Hứa Trăn đứng ở ngoài cửa, cẩn thận sửa sang lại cổ áo, cổ tay áo của mình, cố gắng làm phẳng những nếp gấp trên quần áo.
Trịnh Quốc Hoành liếc nhìn về phía Hứa Trăn.
Khác với tay súng bắn tỉa bình tĩnh thong dong làm nhiệm vụ ám sát mới vừa rồi, lúc này nhìn hắn trông vô cùng câu nệ.
Hứa Trăn dựng thẳng eo, tư thế đi đường cẩn thận, nhưng biểu tình lại hơi co quắp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận