Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 310: Thua! !

Mà ánh mắt của Hứa Trăn khi nhìn cô, lại không có một chút dao động, tức giận nói: “Em là trộm, cả đời cũng chính là trộm!
“Làm lại nhiều chuyện tốt cũng tẩy không sạch đôi tay dơ bẩn này!
“Hiện tại mới nhớ đến việc dừng tay? Có ý nghĩa sao? Em cho rằng mình có thể tẩy sạch lương tâm sao? !”
Dương An Ni ngửa đầu, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, môi run rẩy nói: “Anh đã nói đủ chưa?”
“Còn chưa đủ!” Hứa Trăn không hề lảng tránh ánh mắt của cô, thấp giọng quát, “Đời này em không thể trở mình, kiếp sau cũng đừng nghĩ!
“Đời đời con cháu đều đừng nghĩ!”
“Bang!”
Hắn chưa kịp nói xong, Dương An Ni đã lấy trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa tay đập vào mặt hắn, tức giận nói: "Cho anh! Tất cả đều cho anh!
“Hai ta coi như thanh toán xong!”
Dứt lời cũng không quay đầu lại, xoay người liền đi.
Hứa Trăn một tay đem cô túm trở về, đột nhiên ấn cô lên tường, trong mắt tràn đầy tức giận và thất vọng: “Vì cái gì! Em đây là vì cái gì? ! Mau nói rõ ràng cho anh! !”
Giờ khắc này, sự căng thẳng của toàn cảnh đã lên đến đỉnh điểm.
Bên phía sân khấu, nhiều khán giả ngồi hàng ghế sau đã theo bản năng mà đứng dậy.
Nữ tặc do Dương An Ni thủ vai nhất quyết muốn rửa tay không làm, nhưng nam tặc do Hứa Trăn thủ vai lại không có cách nào có thể lý giải được.
Mâu thuẫn giữa hai người đã lớn đến mức không thể hòa giải.
Trận xung đột này, người tạo ra là nữ chính, nhưng người kích phát lại là nam chính.
Một lời vừa rồi của Hứa Trăn, cảm xúc tầng tầng đi lên, tiết tấu từng bước ép sát.
Không chỉ có đem mâu thuẫn giữa hai người bẻ ra, xé nát và bày ra trước mặt mọi người, đồng thời cũng đem góc nhìn của khán giả tập trung lên người nam chính.
Trong lòng của mọi người lúc này đều giống như nam chính, bức thiết mà muốn biết: Nữ tặc rửa tay nhất quyết không làm, rốt cuộc là vì cái gì?
Giờ này khắc này, trên sân khấu.
Dương An Ni bị Hứa Trăn ấn ở trên tường, lệ quang trong mắt phản chiếu dưới ánh đèn sân khấu, hồi lâu không nói.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng cô cũng hít một hơi thật sâu, run rẩy mở ra đôi môi hơi khô khốc, nhẹ giọng nói: "Bởi vì tôi mang thai con của anh.
“Tôi muốn tích chút cho con của mình.”
Lời vừa nói ra, biểu tình của Dương An Ni vẫn quật cường, cố chấp như trước, tuy nhiên nước mắt khó có thể kìm chế mà theo khóe mắt tràn ra, thút thít không thể phát ra tiếng khóc nức nở, nói “Có thể chứ?”
“Ngô……”
Bên sân, một trận âm thanh nổi lên từ bốn phía.
Bộ phim "Thiên Hạ Vô Tặc" đã ra mắt được vài năm, cho nên chắc hẳn nhiều bạn trẻ vẫn chưa xem qua.
Nhưng mà, vô luận là xem qua, hay là chưa xem qua, thì giờ khắc này, đều bị ảnh hưởng bởi diễn xuất của Dương An Ni, đều cảm thấy bước chuyển biến bất thình lình này làm cho nội tâm đau đớn.
Khán giả không phải tặc, nhưng lại rõ ràng mà cảm nhận được hổ thẹn cùng giãy giụa trong lòng của nữ chính.
Không ai sinh ra đã là người xấu, dù xấu đến đâu thì trong lòng họ cũng có một điểm yếu mềm.
Mà sinh mệnh bé nhỏ đến bất ngờ này đã trở thành cọng rơm cuối cùng phá vỡ tâm lý phòng bị của nữ chính.
——Cô ấy mang đầy mặc cảm vì bản thân là một tên trộm, và cô ấy không muốn đứa con của mình giống như cô ấy, sinh ra đã là một tên trộm.
……
Ở phía sân khấu, cố vấn Đặng Đại Diễn nhìn thấy cảnh này, liền không khỏi thở dài tiếc nuối.
Phong độ vừa rồi của Hứa Trăn rất tốt, điều này mang đến cho ông ta một bất ngờ lớn.
Hai người đã từng hợp tác với nhau trong hai bộ phim truyền hình là "Thiên Hạ Đệ Nhất Đao” và “Sở Lưu Hương Truyền Kỳ”. Cho nên, Đặng Đại Diễn là người biết rõ ràng nhất, trong một năm qua, Hứa Trăn đã có bao nhiêu tiến bộ.
Nhưng mà, tiến bộ như thế nào, thì chung quy vẫn kém hơn Dương An Ni nữa bước.
—— không phải vấn đề thiên phú, cũng không phải vấn đề kỹ xảo.
Thuần túy chính là vì kinh nghiệm của hắn quá ít, cho nên không có cách nào hòa nhập vào toàn đoạn, rơi thả tự nhiên.
Giữa diễn viên và nhân vật luôn có một khoảng cách.
95% thời gian trở lên, biểu hiện của Hứa Trăn và Dương An Ni không có nhiều điểm khác biệt, nhưng chính vì 5% chênh lệch còn lại đã quyết định hắn là một người trẻ có tiềm lực mà Dương An Ni thì đã là diễn viên thành thục.
Giống như mấy giây thể hiện vừa rồi của Dương An Ni, chính là độ cao mà Hứa Trăn chưa thể chạm tới.
……
Trên thực tế.
Giờ khắc này, bản thân Hứa Trăn cũng đồng dạng ý thức được điểm này.
Khi hắn nghe Dương An Ni nói câu “Có thể chứ?” với giọng điệu run rẩy và hèn mọn, hắn đã biết mình thua.
Nguyên nhân do đâu, và tại sao đến giờ hắn vẫn chưa thể thực hiện được khoảnh khắc nổi bật như vậy, điều đó cần được phân tích ở phần sau.
Mà hiện tại đứng trên sân khấu này, dù có thất vọng đến đâu, hắn cũng phải hoàn thành phần trình diễn một cách viên mãn.
Bên sân, một đoạn nhạc du dương vang lên, vẻ mặt phẫn nộ của Hứa Trăn như bị đông cứng lại.
Hắn há miệng thở dốc, sau một lúc lâu, một câu cũng chưa nói ra.
“Em vẫn luôn gạt anh…”
Ánh mắt của Hứa Trăn rõ rằng ảm đạm xuống, hắn khàn khàn giọng nói: “Em cảm thấy anh không xứng đáng làm cha có đúng không?”
Dương An Ni không nhìn hắn, chỉ rũ đầu, nói: “Anh không xứng, tôi cũng không xứng.
“Nhưng con chúng ta không thêm sinh ra đã là trộm.”
Sau khi những lời này được nói ra, cả hai đều rơi vào im lặng.
Nước mắt của Dương An Ni lần lượt rơi xuống như hạt vỡ, trong khi Hứa Trăn quay đầu ủ rũ và không nói gì.
Sau hơn mười giây, đèn bên lề bật sáng trở lại, thông báo chính thức kết thúc toàn bộ màn biểu diễn.
Mà khán giả bên dưới lại giống như vừa tỉnh dậy sau cơn mơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận