Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 600: Lang Gia Bảng Chính Thức Phát Sóng

Hôm nay là 5 tháng 3, Phó Quốc Cường tan làm lúc 6 giờ như thường lệ.
Đơn vị không có văn hóa tăng ca, mà hắn cũng không có ý định ở lại.
Lúc 7 giờ tối hắn về đến nhà, vợ thì đang nấu ăn trong phòng bếp, con gái mới vào cấp hai đang ghé người trên chiếc bàn ăn cơm bằng gỗ đặc, một bên làm bài tập, một bên chơi điện thoại di động.
Vừa nhìn thấy hắn trở về, đứa nhỏ vội vàng giấu điện thoại di động dưới quyển sách, làm bộ đang nghiêm túc học bài.
Phó Quốc Cường nhìn có chút buồn cười nhưng cũng không vạch trần mà cúi người hỏi: “Còn bao nhiêu bài tập về nhà? Con có thể hoàn thành trước 7 giờ 30 không?"
Đứa nhỏ vừa nghe được lời này thì lập tức hai mắt sáng ngời, kêu lên: “7h rưỡi chúng ta sẽ đi đâu sao? Siêu thị? Hay là công viên?”
Phó Quốc Cường lắc đầu, chỉ vào TV nói: “Hôm nay bộ phim mới của đài truyền hình Thủ Đô sẽ được phát sóng, cả nhà chúng ta cùng nhau xem có được không?”
Tiểu cô nương vừa nghe lời này, tức khắc héo mặt, vừa nhìn vào sách bài tập, vừa lẩm bẩm: “Đài thủ đô thì có gì hay?”
“Phim kháng chiến hay là phim mẹ chồng nàng dâu?”
Phó Quốc Cường thần bí mà cười cười, nói: “Đều không phải, là phim cổ trang.”
“Nam chính là Hứa Trăn nha.”
Tiểu cô nương tức khắc ngừng bút.
“Là Hứa Trăn mà con biết sao? ?” Cô bé ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh, nói, “Là Truyện Võ sao? Là Trực Thụ sao?”
Nhìn thấy Phó Quốc Cường gật đầu, tiểu cô nương lập tức trừng to hai mắt mà kêu lên: “Ba chờ con một lát, 5 phút nữa liền lên chiến trường! !”
“Ha ha ha ha ha……”
Vợ chồng hai người thấy thế thì nhịn không được mà cười thành tiếng.
……
7 giờ 30 phút tối, gia đình ba người ăn xong cơm tối, vừa đúng giờ liền tập trung trên phòng khách, mở TV ra, chuyển đến kênh của đài truyền hình Thủ Đô.
Tuy nói “Lang Gia Bảng” được hai đài Thủ Đô và đài Cà Chua (Đài truyền hình Đông Phương) phát sóng, nhưng Phó Quốc Cường vẫn muốn hỗ trợ cho ratings của nhà mình.
Tiểu cô nương ngồi ở giữa sô pha, hưng phấn đến chân tay quơ loạn, chờ mong Hứa Trăn lên sân khấu.
Cô bé không biết nội dung của “Lang Gia Bảng” nói về cái gì, nhưng điều đó cũng không ngăn cản việc cô đi liếm bình.
Một lúc sau, bài hát mở đầu phim kết thúc, nhưng thứ đập vào mắt đầu tiên không phải là những tuấn nam mỹ nữ trong tưởng tượng.
Hình ảnh trên màn hình TV nhìn rất tối, sau mấy giây hình ảnh mới sáng lên một chút, cô gái nhỏ vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền không khỏi kinh hô một tiếng.
“A……”
Trong màn hình là một bãi chiến trường tang thương.
Sơn cốc nhỏ hẹp, hai bên vách đá giống như đao rìu.
Vô số thi thể chồng chất như núi dưới đáy thung lũng, tuyết phủ kín khắp nơi, hầu hết thi thể của những người này đều bị chôn vùi, chỉ có thể nhìn thấy bộ giáp bẩn thỉu, tứ chi bị cắt xén và vết máu chói lòa trong tuyết.
Máy quay bị cắt từ góc nhìn xa thành góc nhìn gần, từ chỗ đống xác chết rồi từ từ di chuyển về phía trước. Cảnh tượng như Tu La tràng này khiến cho lòng người ghê rợm.
Tiểu cô nương không khỏi run lập cập, theo bản năng mà núp sau lưng mẹ.
“Sột sột soạt soạt……”
Đúng lúc này, một “Thi thể” nhẹ nhàng run lên, chống đỡ thân thể, khó khăn bò ra khỏi đống thây.
“Ngô…… Khụ khụ, khụ khụ khụ……”
Trong sơn cốc tĩnh mịch, âm thanh thở dốc, ho khan vang lên đặc biệt chói tai.
Lúc này, màn ảnh dần tiến vào cận cảnh, trên mặt của hắn dính đầy máu tươi, không thấy rõ tướng mạo, nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo, người ta liền biết đây có lẽ là một tướng sĩ còn trẻ tuổi.
“Phụ soái, phụ soái……”
Hắn lảo đảo đứng lên, trong miệng lẩm bẩm hai chữ phụ soái, ánh mắt bắt đầu mờ mịt.
Quay đầy nhìn xung quanh, cảnh tưởng trước mắt làm cho thân thể hắn kịch liệt, run rẩy.
Hắn khó khăn đi về phía trước hai bước, sau đó lại ngã xuống mặt đất, cả người run rẩy, không biết làm sao.
Cảnh tượng chiến tranh thảm thiết và chân thật khiến cho người xem thật sự bị sốc, tiểu cô nương sợ tới mức không dám nhìn vào màn hình TV.
Nhưng ở bên cạnh, ba ba Phó Quốc Cường lại cắn hạt dưa, uống nước trà, xem đến mùi ngon.
Không hổ là phòng làm việc “Lang Gia Các”, người duy nhất in ấn sách luyện bài tập toán làm ấn phẩm phim.
Nhìn thi thể nằm la liệt ở khắp nơi, cảnh tượng máu chảy thành sông, gần như tạo ra khuynh hướng cảm xúc điện ảnh, thật sự xuất sắc!
Dưới đất trời đầy tuyết trắng, tướng sĩ trẻ tuổi lê đôi chân đi trong sơn cốc, điên cuồng lật tung thi thể của chiến hữu trên mặt đất.
Một lát sau, hắn rốt cuộc lại tìm một người sống sót, nhưng lúc hai người đang nâng đỡ, lảo đảo đi về phía trước thì từ cửa cốc, vang kên một trận tiếng vó ngựa.
Trong cơn bão tuyết, hai chiến binh sống sót sau trận chiến đột nhiên dừng bước chân, nhìn về nơi phát ra âm thanh, khuôn mặt bê bết máu lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Tiểu Thù……”
Tiếng vó ngựa dần dần tới gần, người chiến binh kia nở một nụ cười thảm, quay đầu nhìn về phía người trẻ tuổi bên cạnh, giọng nói hơi khàn khàn: “Nhỡ kỹ, nhất định phải sống sót…”
Lời còn chưa dứt, người này bỗng nhiên dùng hết sức lực toàn thân, đẩy người trẻ tuổi vào hố tuyết bên cạnh.
Người trẻ tuổi lắp bắp kinh hãi, thân thể bị thương nặng không thể đứng vững, lập tức ngã vào trong hố tuyết, chẳng mấy chốc cơ thể liền bị tuyết trắng bao phủ.
“Ngô……” Hắn rên một tiếng, muốn giãy giụa giãy giụa, nhưng căn bản không có sức lực.
Xuyên thấu qua khe hở, người trẻ tuổi rõ ràng nhìn thấy được, đồng bạn của mình đang liều mình chạy về phía trước.
“Lộc cộc, lộc cộc……”
Tiếng võ ngựa hỗn độn càng ngày càng gần, gần như muốn bóp nát trái tim người xem.
Lúc đồng bạn sắp chạy ra khỏi tầm mắt hắn thì gió mạnh chợt đến.
Một cây trường thương gào thét bay đến, hàn ý lạnh thấu xương và đâm xuyên vào thân thể của đối phương.
“Thình thịch……”
Người kia vô lực mà gục trên mặt đất, bị đóng đinh ở đáy cốc.
Tướng sĩ trẻ tuổi trong hố tuyết chứng kiến được tất cả chuyện này, hắn mở to hai mắt nhìn, thân thể kịch liệt run rẩy, mười ngón gắt gao moi vào trong đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận