Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 859: Thắng Lớn

Dưới sân khấu, Hứa Trăn và những người xung quanh đều nhiệt tình vỗ tay cho Trần Chính Hào.
Hắn biết lúc này ống kính đang quay về phía mình, cho nên mới nỗ lực dùng tác phong chuyên nghiệp của một diễn viên, khắc chế cảm xúc của chính mình, trên mặt trước sau vẫn duy trì nụ cười lễ phép, không dám cẩu thả.
Đúng vậy, thôi thì coi như nghe câu chuyện cười của chính mình: Mỗi ngày dậy sớm không nhất định là người trẻ nỗ lực, mà cũng có thể là những cụ ông đã về hưu…
Trần Chính Hào đồng chí, anh cho rằng học theo tôi thì có nghĩa là bắt chước tiêu chuẩn của thanh niên sao?
——Làm gì có thanh niên nào như tôi?
Tôi vẫn luôn lựa chọn cách làm việc và nghỉ ngơi của người già a!
Hứa Trăn nhoẻn miệng cười, dùng sức vỗ tay mạnh hơn.
Có rất nhiều lời, hắn chưa từng nói với bất kỳ người nào.
Thật ra hắn vẫn luôn biết, mùa đông cách đây ba năm trước, ngay lúc hắn đang vì “Lang Gia Bảng” mà phát sinh mâu thuẫn với công ty, Hào ca từng gọi một cú điện thoại uy hiếp Hoàng Chí Tín.
Chính cuộc điện thoại này đã xoay chuyển tình thế, giúp hắn bắt được nhân vật Mai Trường Tô.
Mà cũng nhờ bộ phim này, công ty mới thành lập “Lang Gia các” mới có thể đứng vững gót chân trong ngành, đồng thời đưa hắn đến vinh quang thị đế Ngọc Lan.
Kẻ hèn tại hạ, có tài đức gì……
Hứa Trăn ngửa đầu, nhìn về phía sân khấu, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn, trong mắt hình như có Tinh Quang lập loè.
……
Chỉ chốc lát sau, Trần Chính Hào cùng Vương Cảnh Phúc cầm cúp của mình, đi xuống sân khấu, mấy vị khách mời bên dưới đều cầm cúp truyền đi một vòng, mong muốn dính chút không khí vui mừng của tân ảnh đế.
Đúng vậy, ảnh đế.
Từ nay về sau, “Trần ảnh đế” sẽ không bao giờ là tên hiệu của Trần Chính Hào nữa, mà chân chính trở thành danh hiệu của hắn.
Hứa Trăn vô cùng hứng thú mà nhìn hai chiếc cúp, lại không khỏi có chút xúc động.
Hai bộ phim đạt được giải “Nam chính xuất sắc nhất” đều có ngụ ý thật tốt.
“Thất Cô”, “Đoàn Viên”.
——Có thể chịu mất đi mọi thứ trong thiên hạ cùng cô độc, nhưng cuối cùng vẫn có thể đoàn đoàn viên viên.
Không biết là do vị giám khảo nào đó cố tình hay thật sự là trùng hợp tuyệt vời.
Lúc cúp truyền đến tay Hứa Trăn, đầu tiên hắn giao cúp “Nam phụ xuất sắc nhất” cho Vương Cẩm Bằng, rồi sau đó mới học bộ dáng mời vừa rồi của Trần Chính Hào, một tay cầm, một tay đỡ, thật cẩn thận mà thưởng thức cúp ảnh đế trong tay.
Quả nhiên đúng như dự đoán:
Cúp nam chính và nam phụ, cho dù là tạo hình hay là trọng lượng thì đều giống nhau như đúc…
Điểm khác biệt duy nhất chính là chữ được khắc trên đế.
Vì phòng ngừa cúp của Hào ca bị đứa trẻ nào đó nghịch ngợm phá hư, cho nên sau khi chiếc cúp tới tay của Hứa Trăn thì hắn liền lặng lẽ không một tiếng động mà tráo chiếc cúp ảnh đế thành cúp “Nam phụ xuất sắc nhất”, lừa gạt Từ Hạo Vũ.
Từ Hạo Vũ tò mò mà nhận lấy, lại lần nữa ước lượng, thấp giọng cảm khái: “Oa, không hổ là cúp ảnh đế, quả nhiên cái này còn nặng hơn!”
Hứa Trăn: “……”
Cái này không chỉ có nặng hơn mà còn đánh người đau hơn!
Anh có muốn thử hay không?
……
Lễ trao giải đến đây cũng đã sắp kết thúc, nhưng những giải thưởng nặng ký nhất đều tập trung ở trong giai đoạn này.
Sau khi bộ phim “Đoàn Viên” đoạt được giải “Ảnh đế” và giải “Ảnh hậu”, thì đạo diễn Trần Tử An cũng dựa vào “Thập Nguyệt Vi Thành” mà nhận được vòng nguyệt quế đạo diễn xuất sắc nhất, bởi vậy trở thành vị đạo diễn Hương Giang đầu tiên nhận được giải Kim Kê.
Cuối cùng, các giải thưởng lớn đều được công bố, “Thất Cô” giành được hai hạng giải thưởng lớn là giải nam chính và nam phụ xuất sắc nhất tại Kim Kê thưởng, đồng thời còn nhận được đề cử Quay phim xuất sắc nhất, có thể nói là thắng lớn trong đêm đó.
Đây là lần đầu tiên Công ty TNHH Điện ảnh và Truyền hình Lang Gia các tham gia sản xuất phim điện ảnh, và đã thành công rực rỡ về doanh thu phòng vé và giải thưởng, cả công ty vô cùng phấn khích xem truyền hình trực tiếp suốt đêm, mà group chat cũng gần như bùng nổ.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Hứa Trăn ra hội trường, ngồi xe trở về khách sạn.
Lúc này thật sự quá muộn, hắn phải về để nghỉ ngơi.
Bất quá, ngày mai hắn đã hẹn đại ca Vương Cẩm Bằng, cùng với đám người Từ Hạo Vũ cùng nhau đi ăn cơm, sau đó sẽ trở về đoàn phim “Chiến Trường Sa” để tiếp tục công việc.
Trên đường trở về khách sạn, Kiều Phong rõ ràng còn phấn khích hơn bản thân Hứa Trăn.
Chỉ trong hơn nửa giờ di chuyển, điện thoại của hắn ta không hề có chút giây phút rảnh rỗi nào, đủ loại hợp tác ùn ùn kéo đến.
Tuy rằng nói hết nửa ngày, nhưng một cái cũng không có tiếp, tuy nhiên điều này không khiến Kiều Phong ngại ngùng, hắn ta vẫn tiếp tục không biết mệt mỏi mà trò chuyện với đối tượng hợp tác.
“Ngượng ngùng Cao giám đốc, hiện tại Hứa Trăn đang có đại ngôn của một hãng tây trang, tạm thời không tính đổi, xin lỗi a, nếu ngài có hạng mục nào khác thì chúng ta lại tiếp tục liên lạc”
“Thực xin lỗi Chu tổng, công việc nửa năm sau của A Trăn đã đầy, hiện tại? Hiện tại cũng đang ở đoàn phim, phải đến khoảng giữa tháng 10 mới kết thúc, năm nay không tính nhận thêm phim mới.”
“Đại ngôn xe sao…A, motor… Cái này, theo tôi biết được, nhãn hiệu chủ yếu bên ngài là xe nông nghiệp ba bánh đúng không?”
“Ách, lái xe sao? Thật ra hắn có thể lai xe ba bánh, nhưng tôi cảm thấy không thích hợp lắm…Cá nhân tôi đề nghị ngài nên tìm một nghệ sĩ nổi tiếng trong mức toàn dân, còn A Trăn nhà tôi chủ yếu tập trung ở lĩnh vực người trẻ tuổi…”
“Ha ha cảm ơn hảo ý của ngài, tạm thời chúng tôi không suy xét đến đại ngôn kẹo… Không có không có, ngài hiểu lầm, đương nhiên không phải cảm thấy ngài cấp thấp, nhưng là A Trăn nhà chúng ta không thích hợp với đại ngôn này… Ha ha ha ngài cảm thấy thích hợp? Cảm ơn……”
“Quảng cáo thực phẩm? Xin hỏi sản phẩm chủ yếu bên ngài là gì? Ách, nông sản? Trứng gà ta? ?”
“Không không không, không phải vấn đề tiền bạc, mà là vì tôi không thực sự muốn hình ảnh nghệ sĩ của mình xuất hiện trên bao bì thực phẩm..."
“……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận