Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 813: Mắt Mù Mới Không Nhận Ra

Giờ khắc này, Hứa Trăn bỗng nhiên cảm giác bản thân chưa mua được phòng ở cũng không phải là chuyện gì quá khổ sở.
“A, cửa hàng trái cây đây rồi, rốt cuộc cũng tìm được…”
Lúc hai người đang thuận miệng trò chuyện thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài.
Hứa Trăn dựng thẳng tai lên, người đến chính là khách mời trong quý này: Liệu Mộng Dao.
Vị cô nương này cùng nhóm với Trần Chính Hào, mà theo chân nhóm bọn họ là một bé gái 4 tuổi.
Hắn lập tức nhìn về khoảng không, vội vàng kéo khẩu trang và bao tay lên để che đi những phần da bị lộ ra bên ngoài.
Nhưng mà lúc này, chỉ nghe “Bang” một tiếng nhỏ, Hứa Trăn quay đầu thì lại thấy khẩu trang của Quách Uy bị đứt dây đeo ở ngay thời điểm mấu chốt này.
“Ách, ách……”
Gã tháo xuống xem xét nhưng phát hiện không thể cứu chữa, thế là vội vàng nhờ tổ tiết mục giúp đỡ nhưng tổ tiết mục làm sao để ý đến những chuyện này.
Mặt thấy hai khách mời càng lúc càng đến gần bên này, Quách Uy hốt hoảng, bụm mặt lại rồi chạy khắp nơi tìm kiếm khẩu trang.
Hứa Trăn đứng ở bên cạnh nhìn một cách bất lực, sau đó hắn quay đầu lại nhìn một vòng, mau tay nhanh mắt mà nhặt lấy một chiếc mũ chống nắng vành lớn và một chiếc khăn lụa sặc sỡ, quấn bừa bãi quanh mặt Quách Uy.
“Được rồi, cứ như vậy đi, chắp vá một chút.” Hắn thấp giọng nói.
Quách Uy quay đầu lại, nhìn gương mặt mình trong gương, quả nhiên hoàn toàn không nói nên lời.
Ở phía bên này, hai người vừa thu thập xong thì Trần Chính Hào cùng Liễu Mộng Dao cũng liền đi tới trước cửa hàng trái cây.
Liễu Mộng Dao nhìn thẻ nhiệm vụ trong tay, lẩm bẩm: “Măng cụt, lựu, dưa đỏ và thanh long."
“Lão bản, chỗ ông có bốn loại trái cây này không?”
Cửa hàng của bọn hắn chính là nơi để khách mời làm nhiệm vụ, cho nên muốn cái gì thì liền có cái đó.
Lúc này Hứa Trăn lập tức đứng lên, bắt đầu dùng khẩu âm của Tuyền Châu để giới thiệu trái cây.
Mà Trần Chính Hào thì đang dẫn đứa trẻ đứng ở ngoài cửa hàng, y nhìn vị “tiểu ca” đang dùng khẩu âm độc đáo để bán trái cây, thì lập tức hơi nhoẻn miệng cười.
Y không có ý định vạch trần Hứa Trăn, mà chỉ hơi suy tư một chút, sau đó lại bắt đầu dẫn dắt Liễu Mộng Dao: “Mộng Dao, tôi nghe nói trước khi quay “Thiên Sứ Gãy Cánh”, cô đã đến trường mẫu giáo để làm việc trong một khoảng thời gian đúng không?”
Liễu Mộng Dao nghe vậy thì lập tức sáng ngời hai mắt, vội vàng mượn cơ hội tuyên truyền nói: “Đúng vậy, ai, dù sao tôi cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, cho nên nếu muốn quay bộ phim này thì phải tìm hiểu trước một chút.”
Trần Chính Hào gật gật đầu, nói: “Thói quen này rất tốt.”
“Cô biết không,” giọng nói của y rất từ tốn, “Trong “Thất Cô”, Hứa Trăn đóng vai một tiểu ca sửa xe máy, vì thế hắn đã thật sự đi làm thợ sửa xe máy gần một tháng, để thể nghiệm cuộc sống.”
Nghe được lời này, bóng lưng của Hứa Trăn rõ ràng cứng đờ.
Mà Liễu Mộng Dao lại không hề để ý đến chi tiết này, cô vừa nghe xong thì vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười nói: “Sửa xe? Hứa Trăn? Như vậy cũng được sao?”
“Vậy chẳng phải là hàng xóm láng giềng đều sẽ đi theo hắn mỗi ngày để xin chụp ảnh và chữ ký sao?”
Trần Chính Hào quay đầu nhìn về phía Hứa Trăn đang cân hoa quả, nói: “Hắn ngụy trang, ngoài trừ chủ tiệm thì không có người nào biết hắn là ai.”
Lúc này, Hứa Trăn đang bỏ trái cây vào túi, tay chân nhịn không được mà hơi run rẩy.
Trần Chính Hào lại cúi đầu cười cười, tiếp tục nói chuyện với Liễu Mộng Dao: “Cô biết chuyện buồn cười nhất là gì không?”
“Lúc Hứa Trăn đang sửa xe máy thì có gặp một diễn viên trong vòng, hai người còn trò chuyện một hồi rất lâu trong cửa hàng, thậm chí còn mặc cả và yêu cầu giao hàng nhưng đối phương vẫn không thể nhận ra.”
“Ha ha ha ha……” Vừa nghe lời này, Liễu Mộng Dao bật cười, nói, “Trời đất, còn có người trong vòng lại không nhận ra Hứa Trăn?”
“Mắt mù mới không nhận ra! !”
Khi nói chuyện, cô quay đầu nhìn Hứa Trăn, nói: “Ai, lão bản, tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Hứa Trăn dùng ánh mắt liếc nhìn Trần Chính Hào đang đứng ở bên ngoài, nói: “62 tệ.”
Liễu Mộng Dao mặc cả nói: “Tiện nghi một chút đi lão bản, 50 được không?”
Hứa Trăn cảm giác bản thân sắp nhịn không nỗi nữa, những vẫn tận chức tận trách nói: “60, không thể bớt.”
Hai người lôi kéo hai câu, cuối cùng chốt giá 55 tệ.
Liễu Mộng Dao vui vui vẻ vẻ mà xách theo túi trái cây rời đi, trước khi, Trần Chính Hào nhìn về cửa hàng trái cây vài lần, cuối cùng cũng không nói gì.
Thôi, cứ như vậy đi, vì hiệu quả của chương trình.
Ai ngờ hai người mới vừa đi ra ngoài không tới vài bước thì Liễu Mộng Dao giống như nhớ tới cái gì mà lại vòng ngược trở về.
Hứa Trăn còn tưởng bản thân không giả vở nổi nữa nhưng ai ngờ, cô lại đưa thẻ nhiệm vụ của mình ra, hỏi: “Lão bản, ông có biết chỗ nào bán hải sản hay không?”
Hứa Trăn do dự một hồi, lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Liễu Mộng Dao lại quay đầu nhìn về phía Quách Uy đang quấn khăn lụa sặc sỡ, hỏi: “Dì có biết không?”
Quách Uy: “……”
“Phốc……” Trần Chính Hào đứng ở ngoài cửa hàng nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận