Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 869: Bạn Học Từ Đến Thăm Ban

Sau khi Đường Dật xoắn xuýt một phen, rốt cuộc vẫn đồng ý diễn vai khách mời "quỷ tử".
Mạnh Tiêu Thanh nói rất có đạo lý.
Năm đó trong « Dương Gia Tướng », Dương thất lang đã từng dùng mười tám quyền đánh chết Phan Báo trên lôi đài, lưu lại ấn tượng sâu sắc cho người xem; hiện giờ đã qua hai năm, bản thân mình bị Hứa Trăn đánh chết lần thứ hai...
Ừm, xác thực là cái đề tài hot search vô cùng hay.
Huống chi, Truyền Võ còn là nhị thúc của mình.
Đường Dật một mặt đờ đẫn ở trong rừng cây nhỏ thay đồ trang điểm thành quỷ tử, đối với chuyện cọ nhiệt độ của nhị thúc cảm thấy rất khó tin.
Anh kỳ thật thật sự không muốn làm diễn viên hài, nhưng chẳng biết tại sao, hot search đưa đến tay đều là về chủ đề hài kịch.
Đường Dật mê mang nhìn lại cuộc đời của mình, chỉ cảm thấy, trong bóng tối tựa hồ có một cỗ lực lượng thần bí, đang đẩy mình vắt chân lên cổ chạy như điên theo con đường diễn hài.
Đặc biệt là khi đụng phải Hứa Trăn...
Chỉ chốc lát sau, Thái Thực Tiễn vui mừng vênh vang dẫn một trăm năm mươi người quốc quân trở về.
Ông đang muốn duyệt động tác một lần nữa với A Trăn, ai ngờ lại nhận được tin: Mình đã bị đổi vai.
Chợt nghe tin dữ, Thái tổng chờ mong cả một buổi trưa ủy khuất đến mức thiếu chút nữa bật khóc.
Nhưng cũng may, Mạnh Tiêu Thanh lại sắp xếp cho ông nhân vật bắn lén, có thể đả thương nam chính, càng quan trọng hơn nhân vật trước, Thái Thực Tiễn lúc này mới lẩm bẩm miễn cưỡng đồng ý.
Nhìn thấy Thái tổng vào sân tìm chỗ đứng, Mạnh Tiêu Thanh không khỏi vuốt mồ hôi lạnh trên trán.
Phù... Cuối cùng đã tìm được lý do thích hợp lừa gạt vị gia này.
Đã không thể đắc tội lãnh đạo, lại phải làm tốt công việc, thật sự rất khó!
Đạo diễn dám bỏ nhân vật của chủ tịch nhà mình ra, chắc mình là người đầu tiên đúng không?
...
Một lát sau, toàn bộ diễn viên vào sân, nhóm nhân viên công tác cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, sắp bắt đầu quay phim.
Mà lúc này, bên cạnh trường quay, gần máy quay chẳng biết lúc nào xuất hiện một "người thần bí" đội mũ trùm và khẩu trang.
Vóc dáng của người này cao gầy, đặt trên đầu gối một cuốn sổ nhỏ, chuyên chú nhìn ống kính của đạo diễn, thần sắc dị thường nghiêm túc.
—— Người này, chính là Từ Hạo Vũ tới đoàn làm phim của « Chiến Trường Sa » thăm ban.
Sau khi ăn cơm xong ngày đó, Từ Hãn có công việc phải làm, sáng sớm hôm sau liền rời Hoành Châu;
Mà Từ Hạo Vũ thì ở lại, bị lão cha ra lệnh cưỡng chế ở đoàn làm phim của « Chiến Trường Sa » xem diễn ba ngày, đồng thời còn phải giao ra một bản "cảm nghĩ sau khi xem ".
Hứa Trăn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ với loại phương thức giáo dục của Từ Hãn, nhưng xuất phát từ trách nhiệm, hắn vẫn khai sáng cho Từ Hạo Vũ một con đường: Đừng quan sát mình, quan sát "Mao Mao".
Mao Mao là diễn viên nhí bốn tuổi, trong phim đóng vai đứa trẻ đau khổ khi mất cha và mẹ trong chiến loạn.
Hứa Trăn diễn vai Cố Thanh Minh nhặt được Mao Mao khi đang trên đường hộ tống thương binh, dẫn theo về Hồ gia; kết quả cơ duyên xảo hợp, được chị, anh rể vừa mới mất con thu dưỡng.
Hứa Trăn sở dĩ nói Từ Hạo Vũ quan sát Mao Mao, là bởi vì, trong phim « Người Anh Trai Đặc Biệt Của Tôi», giả thiết cho nhân vật "Đông Cửu" không phải là bại não, mà là tinh thần phát triển chậm, chỉ số thông minh tương đương với đứa trẻ bốn năm tuổi.
Hứa Trăn hy vọng thông qua quan sát đứa trẻ bốn tuổi chân chính sẽ khiến Từ Hạo Vũ nắm rõ một đạo lý: Đứa trẻ bốn tuổi hiểu được rất nhiều chuyện, có thể giao tiếp, cũng có thể nghe theo người lớn làm việc này nọ.
Tinh thần khuyết tật không phải là vẻ mặt nhăn nhó, la hét, mà là có các hành vi hành xử nhất định theo logic.
—— Nhân vật như vậy cũng rất khó diễn.
Từ Hạo Vũ mang theo tâm thái như vậy, không chớp mắt nhìn chằm chằm Mao Mao, cũng nghiêm túc ghi chép vào sổ.
1. Mỗi động tác Mao Mao đều rất dùng sức, nhưng độ chính xác rất thấp;
2. Mao Mao có rất nhiều động tác và biểu tình dư thừa, thân thể uốn qua uốn lại;
3. âm thanh Mao Mao nói chuyện cực kì to, thường xuyên làm ra một vài cử động thu hút sự chú ý của người lớn;
4. Mao Mao móc lỗ mũi trước mặt mọi người, không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào...
Từ Hạo Vũ vừa ghi chép, vừa vô ý thức bắt chước động tác của Mao Mao.
Chân đung đưa tới lui, khi thì xoay cổ, khi thì lắc lắc cánh tay, chỉ cảm thấy tựa hồ mình dần dần đã hiểu rõ "quan sát sinh hoạt" mà sư phụ nói rốt cuộc là ý gì.
Mà lúc này, có diễn viên quần chúng chung quanh đã lưu ý đến cái người "bệnh tâm thần" cao gần 1m9 này, một đám lộ vẻ hoài nghi, châu đầu ghé tai thì thầm.
"Ai vậy?"
"Họ hàng đần độn của người lãnh đạo nào đó trong đoàn sao?"
"Xuỵt, đừng nói gì hết, làm như không thấy đi!"
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận