Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 970: Bị Lừa Đến Làm Việc

Mao Vân Lãng là bạn thời thơ ấu của Chu Nhiên, và họ đã là bạn hơn hai mươi năm.
Mao Vân Lãng đi đến tủ lạnh ở trong góc, vừa lấy đồ uống lạnh vừa sảng khoái nói: "Nghệ sĩ các cậu thật chán quá đi.”
“Vừa ra cửa đã phải đội mũ, đeo kính râm, giống như đang làm đặc công vậy.”
Mao Vân Lãng quay đầu lại, nhướng mày nói: "Này, để tôi kể cho cậu một chuyện, ngày đó tôi thực sự đã gặp một “đặc công”.”
“Hắn ngồi xe lăn, tôi còn tưởng hắn là người tàn tật, kết quả tôi bị một tên ăn trộm lấy mất túi xách, mẹ nó người ta liền trực tiếp nhảy xuống từ trên bật thang 3 mét, đưa tay ra và tóm lấy tên cướp khỏi xe máy, khiến cho tôi nhìn đến choáng váng!”
“Sau lại hắn thuận đường còn giúp tôi sửa xe máy, hahahaha…”
Nói, Mao Vân Lãng đem đồ uống lạnh đưa cho Chu Nhiên, quơ chân múa tay nói về chuyện mình đã trải qua vào ngày hôm đó.
Mà Chu Nhiên nghe xong lời này, lại vuốt ve cằm, như suy tư gì nói: “Che che giấu giấu, thân thủ tốt, biết sửa xe, đặc công…”
Hắn ta chớp chớp mắt, nói: “Tại sao nghe một hồi lại nghĩ tới Hứa Trăn nhỉ?”
Mà Mao Vân Lãng nghe được lời này, cũng sửng sốt một chút, chợt vỗ đùi, dậm chân cười to nói: “Ai u ngọa tào, cậu đừng nói, thật đúng là!”
“Tôi vừa mới xem xong chương trình “Lắng nghe giọng nói” và tu sửa xe máy chuyên nghiệp” hahaha!”
Hai người cười nửa ngày, lúc này Chu Nhiên mới lấy ra một tập hồ sơ từy trong túi, nói: “Tôi đã viết xong bài hát cho cậu.”
“Nhớ kỹ, có thể dùng nhưng không được báo danh của tôi!”
Chu Nhiên mắt trợn trắng, nói: “Cậu mẹ nó một lễ hội văn hóa đường phố mà lại tìm tôi ca khúc chủ đề, tôi đã phục cậu!”
“Có người bỏ ra sáu con số để tìm tôi viết ca khúc cho hắn, nhưng tôi lại chạy đến đây viết nhạc thiếu nhi miễn phí cho cậu…”
Mao Vân Lãng dường như không nghe thấy những lời này, hắn ta cầm lấy tập hồ sơ, tùy tiện lật xem, cau mày nói: “Sao cậu chỉ viết giai điệu?”
“Biên khúc đâu? Không lẽ cậu kêu tôi tự viết?”
Nghe giọng điệu đương nhiên của đối phương, Chu Nhiên tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, duỗi tay giật lại tập tài liệu.
Tuy nhiên, dù sao hai người cũng là bạn cũ, mà sau một hồi tranh cãi, Chu Nhiên cuối cùng vẫn là hùng hùng hổ hổ mà mở ra máy tính, bắt đầu viết biên khúc cho bài hát thiếu nhi này.
Ai, không viết thì còn làm gì nữa?
Có thể tuyệt giao sao?
Giao hữu vô ý, giao hữu vô ý a!
……
Buổi trưa hôm đó, Mao Vân Lãng sai người đi mua hai bát mì, cực kỳ qua loa mà cho Chu Nhiên ăn vội.
“Lên xe ăn sủi cảo, xuống xe ăn mì, coi như đón gió tẩy trần cho cậu.”
Mao Vân Lãng xua xua tay, vẻ mặt vui vẻ nói: “Tiệm mỳ giang hồ” này là quán có danh tiếng tốt trong quảng trường của chúng ta, bình thường tôi cũng rất hay đến đó ăn.”
“Đừng khách khí a!”
Vẻ mặt Chu Nhiên đờ đẫn mà nhìn đối phương, mở hộp thức ăn ra, chỉ cảm thấy vô lực phun tào.
Ăn cơm xong, Mao Vân Lãng thuê chiếc xe đạp điện, mang theo Chu Nhiên đi đến sân khấu quảng trường.
Một số người tham gia lễ hội đang tập luyện tiết mục ở nơi này, Chu Nhiên cũng cảm thấy có chút hứng thú, tuy ngoài miệng nói không tình nguyện nhưng vẫn lải nha lải nhải mà đi theo.
Hắn biết, quảng trường này là một trung tâm hỗ trợ cho người khuyết tật.
Sở dĩ hắn nguyện ý viết nhạc thiếu nhi miễn phí cho lễ hội văn hóa này, không phải chỉ vì Mao Vân Lãng, mà còn có tâm tư làm công ích.
Nhưng sau khi đến sân khấu quảng trường, cảnh tượng tập luyện lại khiến Chu Nhiên mở rộng tầm mắt:
Chỉ thấy, trong một tiết mục hợp xướng của người thiểu năng trí tuệ, hắn không biết có phải hoa mặt hay không, nhưng hắn lại nhìn thấy một vị ca sĩ giọng nam cao mà hắn luôn ngưỡng mộ.
Một vị tiền bối nhạc rock and roll mang kính râm đen như mực, giấu mình ở trong một góc, chơi trống hết sức tập trung.
Trong tiết mục sân khấu kịch, hắn rõ ràng nhìn thấy một vị diễn viên nói rất có danh tiếng sắm vai một con chó săn, hú đến cực kỳ có sức……
Chu Nhiên ngạc nhiên xoay đầu đi, nhìn về phía Mao Vân Lãng.
“Khụ……”
Mao Vân Lãng hắng hắng giọng, nhỏ giọng nói: “Chê cười, chê cười.”
“Bỏ bộ mặt cũ, đi mời mấy cao thủ đến hổ trợ.”
Chu Nhiên trầm mặc một lát, vừa muốn phun tào, chỉ thấy Mao Vân Lãng đã dang hai tay, thở dài nói: “Ai nha, tôi cũng rất khó xử.”
“Dàn hợp xướng không có ca sĩ chính, mà bọn họ thì hoàn toàn lạc nhịp.”
“Dàn nhạc này, không có nhịp trông thì liền thành một mớ hỗn loạn.”
Mao Vân Lãng nhìn trái phải rồi nhỏ giọng nói: “Chúng ta chỉ là lễ hội văn hóa đường phố, cũng không có nói diễn viên nhất định phải 100% tàn tật."
"Chuyện mỗi người vui vẻ, không lừa gạt tiền tài, địa lợi, chỉ mời mấy nghệ sĩ đến viện trợ cũng không thành vấn đề đi?"
“Ai, cậu đừng có nhìn tôi như vậy.”
Chu Nhiên: “……”
Bỗng nhiên cảm giác, chính mình chạy đến nơi này viết nhạc thiếu nhi cũng không phải là chuyện gì lớn lao.
Nhưng mà thật đáng tiếc, Mao Vân Lãng cũng không tính toán buông tha hắn như vậy.
Theo nguyên tắc "Tới cũng tới rồi, nhất định phải tận dụng hết cỡ", không biết như thế nào, Chu Nhiên mới vừa ngồi ở trong sân khấu nhỏ thì đã mơ màng hồ đồ mà bị sắp xếp thêm việc mới: Chơi nhạc đệm.
Một cô bé thiểu năng trí tuệ vừa đăng ký tham gia tiết mục khiêu vũ, cô gái nhảy rất đẹp, nhưng nó lại không phù hợp với nhạc nền.
Cô ấy nhảy một đường, âm nhạc đi một nẻo, không can thiệp chuyện của nhau, không hề liên quan.
Kết quả là, Chu Nhiên đã bị đẩy lên và chơi piano ở góc sân khấu để hợp tác với cô gái.
Lúc đầu hắn rất miễn cưỡng, nhưng sau khi bị Mao Vân Lãng hợp tác với cô gái nhỏ, hắn lại bất ngờ có chút cảm động.
Cô gái trước đó trông có vẻ đờ đẫn và ánh mắt dại ra, nhưng sau đó đôi mắt cô ấy đột nhiên sáng lên, toàn thân dường như phát sáng.
Chu Nhiên cảm thấy trở thành một nghệ sĩ đệm đàn cũng không xem là vi phạm các quy tắc, vì vậy sau khi đấu tranh một lúc, cuối cùng hắn đã nhận công việc này.
Nhưng mà, hắn thật sự không muốn cho người khác thấy bộ dáng thật của mình, vì vậy hắn mượn bộ đồ chú ếch con, cải biến một chút, duỗi hai tay ra, ngồi ở một góc cúi đầu đánh đàn.
Chu Nhiên nhìn các diễn viên đeo tai thỏ và đuôi cáo ở phía sau, cảm thấy rằng hắn trông rất hài hòa với hoàn cảnh xung quanh, không có bất kỳ cảm giác không khoẻ nào.
Tâm tình hơi có chút phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận