Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 277: Vấn Đề Kinh Phí

“Nôn…… Lộc cộc lộc cộc…… Phi phi phi……”
Một lát sau, sau khi quay xong cảnh này, Đường Dật, người đóng vai Tôn Sách, ngay lập tức đánh rơi "đùi gà" trên tay và chạy ra ngoài phim trường để súc miệng.
Trong cảnh quay vừa rồi, Đường Dật không chỉ đem đạo cụ đùi gà nhét vào trong miệng, mà còn làm bộ nhai nhai, nhấm nuốt vài cái.
Ống kính của máy quay đặt chéo phía sau hai diễn viên, là cảnh quay trung cảnh, không thể hiện rõ chi tiết khuôn miệng; Hứa Trăn ngồi đối diện với Đường Dật, cho nên có thể thấy rõ miệng y đều là bọt biển, thậm chí còn dính cả lên răng.
Bên sân, mọi người vây xem thấy Đường Dật “Ăn” một cách thích thú, mà Hứa Trăn xem như không nhìn thấy chuyện này, thần thái tự nhiên mà chuyện trò với đối phương, tình huống này quả thực muốn cười đến phát điên.
Cũng may, nhóm người này còn có chút ý thức đạo đức nghề nghiệp, biết tiếng cười sẽ quấy nhiễu cảnh quay, cho nên liền nhịn xuống, ai nhịn không được thì lại chạy ra khỏi phim trường, cười thỏa thích một trận rồi nghiêm túc đi vô.
Nhớ đó, chỉ trong chốc lát, người trên phim trường đều ít đi một chút.
Một lúc lâu sau, Đường Dật trở lại sau khi súc miệng, ngồi xuống với vẻ mặt chua xót và hận thù, nói với Hứa Trăn, "Công Cẩm, khả năng kiềm chế cảm xúc của cậu quả thực rất mạnh.
“Tình huống vừa rồi, cậu cũng không cười, hai anh em ta quả nhiên không làm cho đoàn phim thất vọng.”
Hứa Trăn đồng tình mà nhìn y một cái, nói: “Cái này thì có gì buồn cười, là Bá Phù huynh phải chịu ủy khuất.
“Không ăn thật đúng không? Có cần đi bệnh viện xem hay không?”
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Đường Dật đau xót, thiếu chút nữa là phát khóc.
“Tổ đạo cụ cũng keo quá đí? Một con gà thì có bao nhiêu tiền đâu?”
Đường Dật ủy khuất mà liếc liếc nhìn đậu tương trên tay Hứa Trăn, nói: “Đậu tương thì hàng thật, mà gà lại giả? Tôi sao có thể xui xẻo như vậy!”
Hứa Trăn nói: “Đậu tương này không phải do đoàn phim chuẩn bị mà là tôi tự mua.”
Đường Dật nghe vậy ngẩn ngơ: “Cậu mua?”
Hứa Trăn gật gật đầu, nói: “Tôi hôm nay đến phim trường rất sớm, phát hiện một bàn ăn tất cả đều là giả, cho nên sợ cảm giác sẽ không tốt lắm.
“Trường hợp đại yến quần thân thì thôi, nhưng cảnh này chỉ có hai chúng ta, nếu chỉ uống rượu mà không ăn gì thì cảm giác nhìn qua rất quái quái.”
Nói xong, hắn duỗi tay về phía nam, nói: “Vừa vẹn đi qua phố thương mại bên kia, thấy có cửa hàng bán đậu tương.
“Thời Tam Quốc không có đậu phộng cho nên tôi liền mua ba cân đậu tương.
“Kịch vụ bên kia không nói cho huynh biết sao?”
Đường Dật nghĩ nghĩ, nói: “Ai, nghe cậu nói như vậy, hình như là có người nói với tôi là đâu tương có thể ăn…”
Đang nói, đầu óc của y bỗng nhiên lạc hướng, vội vàng hỏi: “Cậu mua ba cân? Vậy vẫn còn thừa một ít đúng không?
“Mau, vừa lúc trong miệng của vi huynh đều là mùi lạ, mau mang ra đây đi!
Hứa Trăn vì thế liền từ tấm lót bên dưới đứng lên, đi tìm chút đậu tương còn sót lại.
Nhưng hắn đi một vòng xung quanh chỗ cất đậu tương, lại không tìm thấy chút bóng dáng hạt đậu nào.
Huh? Đậu tương của tôi đâu?
Không phải bị người ta nghĩ là rác cho nên ném đi rồi? ?
……
Ngoài phim trường.
Cao Bác – Tôn Quyền ngồi xổm ở ven lề đường, trên tay cầm bao nilon, vẻ mặt hào phóng nói: “Đừng khách khí, đừng khách khí, ai ai cũng có phần!”
Quần thần Giang Đông cười hì hì đi tới, theo thứ tự mà bỏ tay vào bao nilon bắt ra một nắm đậu, cười nói: “Đa tạ chủ công ban đậu!”
Hoắc Đạt vai Lỗ Túc do do dự dự bắt lấy một nắm đậu nhỏ, nói: “Chúng ăn cái này có được không đấy? Dù sao cũng là đạo cụ của đoàn phim.”
Cao Bác bĩu môi, nói: “Ăn đi, đậu tương mà thôi, bao nhiêu tiền đâu?
“Cơm hộp mỗi ngày không quản no, chẳng lẽ còn không được ăn thêm mấy hạt đậu?”
“Đoàn phim lớn còn keo kiệt, cho nên đừng có e lệ!”
“……”
……
“Hắt xì!”
Cùng lúc đó, trong một phòng họp được tạm thời dựng lên của đoàn phim "Tam Quốc", giám đốc sản xuất Dương Minh khịt khịt mũi, sau khi hắt hơi mấy cái thì liền lấy khăn giấy ra lau mũi, vẻ mặt ủ rũ nói: "Tôi mới ra ngoài được vài ngày? Mà mọi người đã dẫn tiền chạy đi đâu hết rồi hả?”
Dương Minh oán trách nhìn về phía tổng đạo diễn Cao Chấn, nói: “Lão Cao, không phải tôi nói, nhưng trước đó ông còn luôn miệng nói bên phía Giang Đông hết thảy đều tiết kiệm, tiêu không nhiều tiền, nhưng kết quả cuối cùng là tiết kiệm chỗ nào hả?
“Tôi chỉ thấy cơm hộp của ông là tiết kiệm, đạo cụ tiết kiệm, còn lại thứ nên tiêu cũng không tiết kiệm như vậy a!”
Cao Chấn không nhìn đối phương, mà chỉ giương mắt nhìn trần nhà, nói: “Đều nói là Tam Quốc, nhưng Ngụy quốc, Thục quốc đều được quay chụp rất tinh xảo, mà đến Ngô Quốc bên này sao có thể sơ sài được, thật sự rất không thích hợp.”
“Ông hiện tại nói với tôi mấy cái này để làm gì?” Dương Minh nghe ông ta còn không biết xấu hổ mà giảo biện, cả giận nói, “Lúc chuẩn bị xây tường thành sao không thấy ông nói như vậy?
“Đến lúc lên đế thành, ông cũng không nói?
“Trược mắt tiêu ra một đống tiền, rồi quay lại nói với tôi là không thể tiết kiệm?”
Dương Minh buồn bực nói: “Theo phương thức quay phim hiện tại của ông, trong vòng một tháng, đoàn phim của chúng ta sẽ cạn lương thực!
“Đây là ông cảm thấy cốt truyện phía sau trận Xích Bích không cần thiết phải quay đúng không?”
Cao Chẩn mắt trợn trắng, nói: “Cần quay thì nhất định phải quay, đơn giản chúng ta tăng thu và giảm chi phí.
“Trước đây, “Tam quốc” và “Tây du ký”, cái nào mà không quay được một nửa thì đứt gánh hết tiền? Bình tĩnh đi, chuyện đó là bình thường, điều này cho thấy chúng ta đang phấn đấu để hoàn thiện, mà nó có thể được coi như một sự tôn vinh đối với phiên bản cũ.”
Dương minh bị sự ngụy biện vô lý của Cao Chân làm cho tức giận đến thất khiếu bốc khói.
Hắn ta cau mày nhìn bảng kế hoạch trên tay, nói: "Dù sao thì cuối cùng tôi cũng cho ông thêm một tuần nữa, ông nhất định phải tìm cách giải quyết vấn đề tiền bạc cho tôi!
“Bằng không, ông muốn thêm cái gì, ta nhất định sẽ không duyệt!”
Cao Chấn tự tin vỗ ngực nói: “Cậu đừng lo lắng, tôi đã có chủ trương!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận