Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1099: Xứng Đáng Với Giải Thưởng

Ánh mắt người dẫn chương trình rơi xuống sân khấu, cười nói: “Năm người được đề cử năm nay đều là những diễn viên tôi rất thích.”
“Hơn nữa thật trùng hợp là năm vị diễn viên này lại nằm trong ba thế hệ già, trung niên và trẻ tuổi, thể hiện đầy đủ một làn sóng tài năng trong ngành công nghiệp điện ảnh Trung Quốc.”
“Chủ đề của phim cũng bao gồm nhiều chủ đề khác nhau như chiến tranh, hồi hộp, nghệ thuật dân gian, hiện thực,... Có thể nói là trăm hoa đua nở.”
Người dẫn chương trình nói: “Vậy trong buổi tối hôm nay, cuối cùng giải thưởng quan trọng này sẽ rơi vào tay của ai đây?”
“Mời quý khách mời đến trao giải, Đào Nhiên và Mai Tương lên đài.”
Lời vừa dứt, trong khán đài vang lên một tràng vỗ tay nồng nhiệt.
Dưới sân khấu, khi Hứa Trăn nghe thấy cái tên “Mai Tương” thì ánh mắt hắn lập tức sáng lên.
Cô Mai Tương!
Vào đầu năm nay, hắn đã tình cờ gặp cô trong chương trình gamesshow "Lắng nghe giọng nói" và ấn tượng sâu sắc với kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của cô.
Đây là một đàn chị rất thú vị, Hứa Trăn vẫn còn nhớ rõ lúc ấy Mai Tương đã làm động tác khoa tay “sáu” ở phía sau khán đài để ra hiệu hắn đã lồng tiếng cho sáu nhân vật, nhưng kết quả lại bị hiểu lầm là khen hắn quá soái.
Suy nghĩ của hắn dần dần bay xa, tâm trạng căng thẳng vừa rồi dường như cũng được giải tỏa đi rất nhiều.
Mà lúc này, Mai Tương và một vị khách mời trao giải khác tên Mai Nhiên đã đứng trước màn hình đèn led ở giữa sân khấu.
“Thật vinh dự khi có thể đứng ở đây để trao giải ‘Diễn viên nam chính xuất sắc nhất’ này,” Tối nay Mai Tương mặc một chiếc váy màu tím sẫm màu thanh lịch, cô nói: “Năm vị được đề cử hôm nay đều là những diễn viên chúng ta rất quen thuộc.”
“Thầy Đường Mông gừng càng già càng cay, ngoài ra còn có “thầy giáo” Hứa Trăn của chúng ta đã bước trên thảm đỏ trong chiếc áo khoác già dặn…”
“Ha ha ha ha ha ha!”
Ngay khi cô nói xong câu đó, dưới khán đài lập tức vang lên một tràng cười.
Lúc này, hình ảnh thời gian thực của năm người được đề cử đã được hiển thị cạnh nhau ở trên màn hình lớn phía sau sân khấu dưới dạng cửa sổ nhỏ.
Hứa Trăn nhìn thấy mình ở trên màn hình thì mỉm cười và vẫy tay với khán giả trong hội trường.
Trong hình ảnh thời gian thực, hắn có thể thấy rõ trạng thái của mấy người được đề cử khác: Thầy Đường Mông vô cùng thoải mái ngồi phịch trên ghế, không màng tình trạng bên ngoài;
Người được đề cử nổi tiếng như thầy Hà Thái thì có cơ thể căng cứng, giống như thể đang kìm nén năng lượng của mình.
Một lúc sau, trên màn hình lớn chiếu lên clip ngắn tuyển chọn của năm người được đề cử.
Hứa Trăn hít một hơi thật sâu, ánh mắt của hàng ngàn người xung quanh đan xen vào nhau, dần dần làm cảm xúc của hắn cũng khẩn trương theo.
Tôi sẽ nhận được giải thưởng sao…
Tôi có thể nhận được sự công nhận này sao…
Hứa Đạt vô thức thu lại nụ cười “chúc mừng”, nhanh chóng lướt qua bài cảm nghĩ khi nhận giải, những cảm xúc lẫn lộn lần lượt hiện lên trong đầu của hắn.
Khoảnh khắc này, mấy ngàn người ở trong hội trường đều im lặng, lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào tấm thẻ nhỏ trên tay những vị khách
mời vừa mới bốc thăm.
“Giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong lễ Kim Kê điện ảnh Trung Quốc năm nay sẽ trao cho...”
Mai Tương đưa tấm thẻ cho Đào Nhiên, vị khách khác ở bên cạnh, rồi mỉm cười nhìn xuống sân khấu.
Không hiểu sao, Hứa Trăn lại cảm giác cô đang nhìn mình.
Nhịp tim hắn trong lúc này đột nhiên như ngừng đập.
Một giây sau, Đào Nhiên nhận lấy tấm thẻ, lớn tiếng nói: “Hứa Trăn đóng vai Dương Tử Dung trong "Dùng trí thắng được Uy Hổ sơn"!”
“Xin chúc mừng cậu!”
Khoảnh khắc công bố giải thưởng, trong hội trường đột nhiên vang lên một tràng tiếng hét đinh tai nhức óc.
Hứa Trăn đang ngồi trên ghế của mình, mơ hồ nghe thấy có người ở sau lưng đang phấn khích gọi lớn tên hắn.
Một giây sau, trong hội trường vang lên tiếng nhạc sôi động tráng lệ, bầu không khí vốn dĩ nghiêm túc giống như là bị đốt nóng lên rồi chợt biến đổi đến mức vô cùng sôi nổi.
Ánh đèn rực rỡ lẫn giữa đám đông ồn ào.
Đèn led treo tại hiện trường nhanh chóng di chuyển thành hình ảnh quan đặc tả Hứa Trăn, hình ảnh của hắn lập tức xuất hiện trên màn hình lớn phía sau sân khấu.
Hứa Trăn đứng lên từ ghế ngồi, bình tĩnh đứng thẳng người.
Trong phòng triển lãm rộng lớn dành cho hàng chục nghìn người, bóng dáng cao gầy rắn rỏi của hắn thoáng chốc trở thành tiêu điểm của toàn thể hội trường.
Hắn giơ tay đặt lên ngực, cảm nhận nhịp tim đập của chính mình.
Cũng không phải quá nhanh.
Tại khoảnh khắc tên người đoạt giải được tiết lộ, chút cảm giác căng thẳng lo lắng lúc nãy đã hoàn toàn được giải tỏa, cả người hắn trở nên cực kỳ thoải mái.
Hứa Trăn đứng bên dưới sân khấu được chiếu sáng rực rỡ này mà nhìn hai vị khách mời trao giải đang cầm trong tay chiếc cúp màu vàng, không hiểu sao thứ hắn cảm giác không phải kích động và vui mừng, mà hắn lại nghĩ đến hai chữ:
Thiện tai.
Đợi đến khi xuống sân khấu, hắn sẽ chụp hình chiếc cúp này và gửi cho sư phụ, chắc ông ấy sẽ trả lời hắn?
Bất kể là quán quân rating, nhân vật của năm, hay là thị đế, ảnh đế, ở trong mắt sư phụ, ước chừng cũng chỉ là trình độ “thiện tai”.
Hôm nay ăn được cơm ngon hay không thì cũng không khác gì là đang cố gắng rèn luyện.
Hứa Trăn nhẹ mỉm cười.
Hắn chỉnh sửa lại vạt áo của bản thân mình, nhận lấy từng cái bắt tay chúc mừng của đám người Từ Văn Quang, Ngô Triết ở bên cạnh. Sau đó, hắn không nhanh không chậm đi về phía sân khấu trước mắt, trên mặt nở một nụ cười tự tin.
Trong lúc đi lên sân khấu, Hứa Trăn có thể cảm nhận rõ ràng sự kinh ngạc hoặc niềm vui bất ngờ của những người xung quanh, cũng có thể cảm nhận được sự tiếc nuối và không cam lòng của những đối thủ cạnh tranh.
Thế nhưng, những cảm xúc phức tạp này lại không khiến hắn cảm thấy áp lực chút nào.
Giải thưởng ảnh đế năm nay đã được tôi lấy rồi.
Tôi chắc chắn xứng đáng với trọng lượng của giải thưởng này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận