Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 681: Thiện Tai! !

Là một người lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, Liễu Vĩnh Thanh dĩ nhiên hiểu rõ, giải Ngọc Lan không phải cấp cho diễn viên mà là cấp cho nhân vật được diễn viên đắp nặn.
Chỉ khi diễn viên giỏi gặp nhân vật tốt thì một tác phẩm kinh điển thực sự mới có thể ra đời.
Mà Hứa Trăn có một sự nhạy cảm bẩm sinh với diễn xuất, cũng như rất độc đáo trong việc hiểu nhân vật và thể hiện cảm xúc.
Chỉ cần hắn có thể gặp được nhân vật thích hợp thì việc lấy thưởng chỉ là sớm muộn.
Đứng từ góc độ đạo diễn cùng nhà sản xuất của “Phong Tranh”, cùng với góc độ của “Lục ca” thì Liễu Vĩnh Thanh thật sự thấy vui mừng cho Hứa Trăn.
Nhưng đứng ở góc độ diễn viên, thì thật sự phải thừa nhận rằng, phần thiên phú này khiến cho người khác phải hâm mộ không thôi.
……
Cùng lúc đó, bên phía ban giám khảo của giải Ngọc Lan, bảng danh sách đề cử này đã gây ra nhiều phản ứng trái chiều.
Việc Hứa Trăn bắt được đề cử Thị đế là chuyện rất đương nhiên và không có gì đáng nghi ngờ, thế nhưng, vấn đề là Hoàng Chí Tín…
Toàn viên được đề danh nhưng chỉ có một mình gã không được, đây có phải hơi quá đáng hay không?
Vì thế, đại diện của ban tổ chức đã cố tình tìm gặp Trịnh Quốc Hoành, chủ tịch hội đồng giám khảo, để hỏi ông về tình hình liên quan.
Trịnh Quốc Hoành nghĩa chính từ nghiêm nói: “Tất cả quy trình đều hợp quy, cậu có thể kiểm tra.”
“Tôi không nhằm vào ai, đây là kết quả từ điểm số của mọi người.”
Đại diện ban tổ chức lúng túng nói: "Trịnh đạo, trình tự quả thực không có vấn đề gì. Nhưng mà, ngài cùng biết, giải Ngọc Lan luôn là..."
Trịnh Quốc Hoành gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi hiểu, trăm hoa đua nở.” (ví với sự phát triển tự do của các phong cách hình thức sáng tác nghệ thuật khác nhau)
“Bên phía “Không Sơn Mộ Vũ”, tôi không cho đề cử Thị đế, cho nên tôi đã cho bọn họ rất nhiều giải thưởng khác.”
Trịnh đạo giang hai tay, nói: “Không phải các cậu nói muốn chú ý cân bằng sao?”
“Như vậy còn chưa cân bằng?”
Đại diện ban tổ chức: "..."
Không có gì! Rất cân bằng!
Ta cảm ơn ngài! !
So với sự khiếp sợ và tán thưởng của những người khác, cùng với kỳ vọng của đoàn đội nhà mình thì bản thân Hứa Trăn lại tỏ ra tương đối bình tĩnh.
Đúng vật, bắt được đề danh, như vậy đã viên mãn!
Sau khi xem danh sách ứng viên của năm nay, hắn đoán tám chín phần mười mình sẽ lọt vào đề cử, bởi vì ngoài trừ “Lão cha” Lý Vĩnh Bân nhà mình thì các đối thủ cạnh tranh khác, thật sự không quá mạnh.
Ngay cả “Săn Ảnh” cũng lọt vào top 10, như vậy Từ Hạo Vũ còn có thể cạnh tranh đề cử Thị đế với mình sao….
Nếu sự thật là như vậy thì trừ phi giải Ngọc Lan không muốn tổ chức nữa.
“Leng keng!”
Lúc hắn đang suy nghĩ bâng quơ thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh thông báo điện thoại, hóa ra là Từ Hạo Vũ gửi tin nhắn đến cho mình.
“Chúc mừng sư phụ bắt được đề cử Thị đế! !!”
Tiếp sau đó là một loạt các biểu tình “Cúng bá”, “Chúc mừng”.
Hứa Trăn không khỏi mỉm cười.
Giờ phút này, mấy nhóm chat nhỏ đều đã muốn nổ tung rồi, Từ Hạo Vũ không có nhóm chat với mình, cho nên chúc mừng cũng tương đối muộn.
Hứa Trăn phản hồi: “Cảm ơn, anh có đến tiệc rượu không?”
Từ Hạo Vũ nói: “Đi, ba tôi gần đây rất bận, cho nên để tôi đại diện đoàn phim “Săn Ảnh” tới tham dự.”
“Đến lúc đó gặp nhau!”
Hứa Trăn đánh chữ: “Được, trong khoản thời gian này tôi đều ở Ma Đô, ngày nào anh tới thì cứ nói với tôi.”
Nói đến đây, hai người liền thuận thế trò chuyện về công việc trong thời gian gần đây.
Hứa Trăn nói mình đang ở bên phim trường Tùng Giang để quay một bộ phim điệp chiến, Từ Hạo Vũ hứng thú bừng bừng vội nói muốn tới làm khách mời miễn phí, nhưng lại bị quyết đoán cự tuyệt
Mà đến khi Hứa Trăn hỏi gã đang làm gì thì Từ Hạo Vũ lại tỏ vẻ muốn nói rồi thôi.
“A, nhắc mới nhớ, ba tôi cảm ơn cậu, nói nhờ có sư phụ dẫn dắt nên tôi mới có thể biểu hiện tốt ở đoàn phim “Thập Nguyệt Vi Thành”.”
Hứa Trăn cười cười, phản hồi: “Quá khách khí, tôi không dạy cho anh gì cả, ngược lại tôi mới là người phải cảm ơn Từ thúc đã gửi lời mời đóng phim.”
Từ Hạo Vũ phát biểu tình “Trầm ngâm suy nghĩ”, hỏi: “Sư phụ, tôi có một vấn đề muốn hỏi.”
Hứa Trăn hỏi: “Chuyện gì?”
Từ Hạo Vũ nói: “Ba tôi nói, trong khoảng thời gian này, tôi nên diễn nhiều nhân vật nhỏ, ví dụ giống như phu xe A Tứ…”
Hứa Trăn tán đồng: “Tôi thấy Từ thúc nói đúng đấy, người ta rất dễ sinh ra đồng cảm với nhân vật nhỏ, hơn nữa nó sẽ giúp mở rộng con đường diễn xuất.”
“Tuổi của anh không còn nhỏ, cho nên không thể đóng phim thần tượng mãi được.”
Từ Hạo Vũ ngay lập tức gửi đến biểu cảm hỗn độn trong gió, nói: “Đúng là như vậy, nhưng ba tôi nói, ông ấy đang lên kế hoạch quay “Lạc Đà Tường Tử” …”
“Phốc…… Khụ khụ……” Cách màn hình di động, Hứa Trăn thiếu chút nữa phun nước trà từ trong miệng ra.
“Lạc Đà Tường Tử” ??
Thật nể phục suy nghĩ của Từ tổng!
Từ Hạo Vũ cùng Bugatti, rốt cuộc cái nào mới là con trai ruột của ông?
Tuy nhiên, “Lạc Đà Tường Tử” cũng được coi là danh tác văn học…
Hứa Trăn đột nhiên không rõ, Từ tổng đang lừa gạt Từ Hạo Vũ hay thật sự muốn rèn luyện cho gã.
Nhìn cuộc sống thường ngày của đôi phụ tử tương ái tương sát này, hắn hơi hơi nhếch khóe miệng, có chút dở khóc dở cười nhưng đồng thời cũng có chút hâm mộ không rõ.
Sau một hồi suy nghĩ, Hứa Trăn lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho sư phụ Liễu Nhiên hòa thượng: "Sư phụ, con được đề cử hạng mục “Nam chính xuất sắc nhất” tại giải Ngọc Lan!”
Vài giây sau, điện thoại vang lên, sư phụ phản hồi: “Thiện tai.”
Mặt sau còn gửi thêm một biểu tình lão hòa thượng gõ mõ.
Hứa Trăn lập tức bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận