Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 444: Nghệ Sĩ Không Nghe Lời

Nghe được lời này của Trần Chính Hào, Hứa Trăn chậm rãi dừng động tác rót trà trong tay.
Đi ăn máng khác?
Không phải là hắn chưa từng nghĩ tới.
Nhưng nếu cục diện không có nháo tới một bước kia, Hứa Trăn cảm thấy chính mình vẫn chưa tới mức phải trốn đi.
“Ý của Hào ca…” Hắn do dự một hồi, nói: “Nếu như dùng cách đi ăn máng khác để nói điều kiện với công ty, thì liệu có giữ được “Lang Gia Bảng” hay không?”
Trần Chính Hào lắc lắc đầu, nói: “Tốt nhất đừng làm như vậy.”
“Bởi vì cậu làm như vậy, tương đương với việc cậu đang buộc công ty phải nhượng bộ.”
Nói tới đây, Trần Chính Hào duỗi tay tự rót cho mình một ly trà, giải thích: “Công ty có thể đối xử rất tốt với cậu, sẵn sàng dành nhiều nguồn lực để hỗ trợ cậu. Nhưng tiền đề là những nguồn tài nguyên này là bọn họ chủ động đi cấp, chứ không phải là do cậu mạnh mẽ muốn mà có được.”
“Công ty ghét nhất chính là nghệ sĩ không nghe lời.”
Nghe được những lời này, Hứa Trăn trầm mặc thật lâu.
Đạo lý này, dĩ nhiên hắn hiểu, chẳng qua…
“Như vậy, nói cách khác……”
Hắn rũ con ngươi, chua xót mà cười cười, nói: “Mặc kệ em muốn như thế nào, đều không thể bảo vệ


Lang Gia bảng


sao?”
Trần Chính Hào nghe hắn nói như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng ẩn ẩn đau.
——Ý tưởng của Hứa Trăn thật ra chỉ đơn giản như vậy.
Hắn nhìn trúng kịch bản này, nghĩ sẽ diễn nó thật tốt, hoàn toàn không có một yêu cầu gì khác.
Nhưng sự phân chấp này của hắn, khi đặt ở trong mặt người khác lại rất dễ biên thành không biết tốt xấu, kiệt ngạo khó thuần.
Trên thực tế, vấn đề rối rắm của hai bên không chỉ một điểm.
Lúc này, Tống Úc ngồi ở bên cạnh cũng do dự một hồi, mới nói: “Anh cảm thấy hay là cậu cứ nói chuyện với bên công ty trước.”
“Hiện tại


Lang Gia bảng


mắc cạn, công ty cũng không nói sẽ thay đổi người, đây khả năng chỉ là đôi bên đang cãi cọ.”
“Cậu có thể nghỉ ngơi thật tốt trong khoản thời gian này và chăm sóc lại cơ thể.”
Nói đến đây, hắn cẩn thận đánh giá Hứa Trăn một phen, nhíu mày nói: “Cậu xác định cơ thể của mình không có vấn đề thật chứ?”
“Tại sao ta lại thấy nửa năm qua cậu gầy đi rất nhiều?”
Hứa Trăn đáp: “Cũng không phải rất nhiều, lúc quay “Sấm Quan Đông” có bị sút mấy cân, nhưng em cố tình không bồi bổ lại.”
“Bởi vì Mai…” Hắn thoáng dừng lại, chợt cúi đầu cười nói, “Không cần thiết phải giữ thể trọng cố định.”
“Làm diễn viên, béo không được, nhưng gầy thì thật ra không sao cả.”
“……”
Ba người hàn huyên nữa ngày về đề tài này ở phòng trà, Tống Úc cùng Trần Chính Hào phân biệt từ góc nhìn của từng người để giúp hắn phân tích tình hình trước mắt.
Buổi tối 7 giờ, một tiểu hòa thượng mang hai phần ăn buổi tối đến cho bọn họ.
Tăng nhân ở chùa Pháp Vân sẽ không ăn sau giờ trưa, nhưng họ vẫn sẽ chuẩn bị đồ ăn cho phật tử và khách, để bọn họ không phải chịu đói.
Trần Chính Hào cùng Tống Úc nhìn qua thì thấy, đây là hai chén cháo nấm tuyết.
Nếm nếm, hoàn toàn không có hương vị, sắc mặt Tống Úc tức khắc sụp đổ, hắn uống một cách khổ sở với vẻ mặt chua xót, trong khi Trần Chính Hào mặt không chút thay đổi, uống cháo từ tốn, tư thế vô cùng ưu nhã.
Hứa Trăn tươi cười đứng lên, muốn đi tìm chút đồ giải khát cho bọn họ, nhưng tiểu hòa thường giao đồ ăn vừa rồi đã đi trở về, ghé vào cửa phòng trà, tò mò nói: "Sư huynh, sư huynh, lại có khách đến tìm huynh!”
Hứa Trăn nghe vậy ngạc nhiên.
Lại tới?
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì? ?
Hắn hỏi: “Lần này là ai tới? Có báo tên không?”
Tiểu hòa thượng nhìn nhìn Hứa Trăn, lại nhìn Tống Úc cùng Trần Chính Hào đang uống cháo trong phòng, xác định lại tiêu chuẩn thẩm mỹ của mình rồi nói: “Người tới lần này rất xấu! Xấu đến độ không giống ai ở đây!”
Hứa Trăn: “……”
Được rồi, nghe ý tứ này thì có lẽ người tới không phải nghệ sĩ.
Hắn phủ thêm áo khoác, đi theo tiểu hòa thượng, một đường vòng tới cổng chùa, chỉ thấy một chiếc xe thương mại màu đen đang đậu ở con đường đối diện.
Khi hắn đến gần, tài xế rốt cuộc mới mở cửa bước xuống xe, tươi cười thân thiết mà vẫy vẫy tay với Hứa Trăn, nói: “Tiểu Hứa, gần đây tốt không?”
Hứa Trăn giật mình.
—— không nghĩ tới, người đến lần này lại là bộ trưởng ban cổ trang của Đông Nhạc, Trâu Khánh Xuân.
Trong toàn bộ ban lãnh đạo của công ty, có lẽ Trâu Khánh Xuân là người có quan hệ kém nhất với hắn.
Ngay từ đầu còn tốt, nhưng từ năm trước Hứa Trăn từ chối nhận kịch bản “Hậu Cung Bí Sử” của gã, thì vị đại thúc này liền bắt đầu giằng co với hắn, lại thường xuyên ngấm ngầm nói bóng nói gió về hắn ở cuộc họp của công ty, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Chỉ bằng mối quan hệ của hai người, thì Trâu Khánh Xuân là người không có khả năng xuất phát từ quan tâm mà tới thăm bệnh.
Đây là tới vì “Lang Gia Bảng” ?
“Nghe nói cậu bị bệnh, Trâu ca đến thăm cậu,” Trâu Khánh Xuân trên tay xách theo hộp quà và giỏ trái cây, lại nhìn Hứa Trăn từ trên xuống dưới, đánh giá một phen mới nói: “Tinh thần có vẻ khá tốt, hết bệnh rồi sao?”
Hứa Trăn đứng lặng ở trong gió lạnh, thân thể thon gầy hơi hơi lay động.
Hắn duỗi tay, dựa vào tiểu hòa thượng bên cạnh, thoáng thở dốc một chút, nhẹ giọng nói: “n, khá hơn nhiều, cảm ơn Trâu ca.”
Trâu Khánh Xuân thấy thế ngẩn ra.
Hứa Trăn ngoài miệng nói “Khá hơn nhiều”, nhưng trạng thái này nhìn một chút cũng không giống bộ dáng “Khá hơn nhiều”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận