Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 881: Lên Chùa Tìm Hứa Trăn

Đào một hồi, Tống Úc tiếc nuối lắc đầu, nói: "Nơi này của cậu không có trâu."
"Tôi nói cậu nghe, tôi cày rất giỏi đó, không ai trong đoàn làm phim có thể so được với tôi đâu!"
"Khoảng thời gian sắp kết thúc quay phim, nói thật, tôi với con trâu trong đoàn phim của chúng tôi đã hiểu thấu nhau, 'người và trâu là một', nó vểnh cái mông lên thì tôi đã biết nó muốn đi ị rồi..."
"Ha ha ha..." Hứa Trăn nghe gã khoe khoang đắc ý, thực sự là không nhịn được cười, ở bên cạnh cười như điên.
Tống Úc sư huynh trong hai năm qua đã chọn con đường hơi khác so với con đường của mình, độ nổi tiếng của gã không được cải thiện nhiều, nhưng gã đã có những bước tiến vững chắc.
Gã tham gia một đoàn kịch nói ở địa phương, tiếp tục trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình trên sân khấu, chỉ quay một hoặc hai tác phẩm điện ảnh và truyền hình mỗi năm.
Sau khi vào « Lang Gia Bảng », gã lần đầu tiên đóng một vai phụ trong một bộ phim truyền hình chủ đề nhạc kịch, sau đó đóng vai chính trong bộ phim y khoa « Nhân Y » của công ty nhà mình, nửa năm sau đó thì nhận đóng một bộ phim truyền hình đề tài nông thôn, thủ vai một quan chức làng sinh viên đại học.
Tuy ít tác phẩm nhưng mỗi bộ phim của gã đều quay rất tốt, thực sự trải lòng mình để trải nghiệm cuộc sống, hòa nhập vào nhân vật, nên chất lượng khá cao.
Tống Úc lúc này cũng nghĩ tới, thế mạnh của gã chính là diễn xuất, hơn nữa bản thân cũng yêu thích diễn xuất, cần gì phải tranh đoạt bát cơm thanh xuân với những người không có gì ngoài ngoại hình đẹp?
Nếu có người chế nhạo gã là “lão diễn viên kịch”, gã liền dứt khoát yêu cầu bản thân mình theo tiêu chuẩn của một “lão diễn viên kịch”.
Chịu được nghèo khó, chịu được nhàm chán.
Toàn tâm toàn ý quay phim, hehe, tôi càng già càng có giá trị!
Hứa Trăn vẫn luôn cực kì khâm phục Tống Úc.
Hứa Trăn đã giành được nhiều giải thưởng quan trọng trong những năm qua, có vẻ như hắn tiến xa hơn Tống Úc, nhưng điều này không phải do thực lực của hai người chênh lệch lớn, mà là do Tống Úc không có đủ nguồn lực để thu hút nhiều tác phẩm hay, nhân vật tốt như Hứa Trăn.
Khi mới bước chân vào ngành, Hứa Trăn đã lấy kỹ năng diễn xuất của Tống Úc làm mục tiêu phấn đấu của mình.
Bây giờ kỹ năng diễn xuất của hắn cuối cùng đã bắt kịp Tống Úc, cũng vượt qua đối phương ở một số khía cạnh, nhưng cũng không thể bởi vậy mà đắc chí, dừng lại với vòng nguyệt quế của mình.
Nghề diễn viên là một ngọn núi dài bất tận, luôn phải leo lên không ngừng.
Cậu không cố gắng thì sẽ bị những người đi trước bỏ lại, bị những thế hệ sau vượt qua, bị thời đại vứt bỏ.
...
Tống Úc dành cả buổi chiều để nhổ cỏ trong chùa, làm không biết mệt.
Vào lúc này, cách bọn họ không xa, một người nào đó đang nhàn nhã lái xe từ huyện thành đến ngọn núi nơi có Pháp Vân tự.
Lâm Hiểu Ba giống như Hứa Trăn, cũng là một diễn viên trong đoàn làm phim « Trí Thủ Uy Hổ Sơn ».
Do Từ đạo nói "tuyết rơi sẽ khởi động máy" khá là đánh đố, tất cả các diễn viên đều không dám sắp xếp công việc sau tháng 11, đề phòng xảy ra bất trắc.
Cũng vì thế mà Lâm Hiểu Ba có được kỳ nghỉ nhàm chán trước thời hạn.
Trước đây, khi đóng phim « Triệu Tử Long Truyền Kỳ » tại thành phố điện ảnh và truyền hình Hoành Châu, nhờ được đoàn làm phim « Chiến Trường Sa » nhiều lần "chăm sóc", mối quan hệ giữa Lâm Tiểu Ba và Hứa Trăn cũng không tệ lắm.
Anh ta đã gửi cho Hứa Trăn một tin nhắn trước, nói anh ta sẽ gửi cho hắn một số đặc sản, yêu cầu hắn gửi cho anh ta địa chỉ.
Đối với loại giao lưu có ý tốt, Hứa Trăn sẽ không từ chối, trực tiếp gửi cho anh ta địa chỉ của Pháp Vân tự, nhờ anh ta gửi qua đường bưu điện là được.
Mà sau khi Lâm Hiểu Ba nhận được địa chỉ, không có gửi "đặc sản", mà là trực tiếp tự mình mang theo đặc sản tới đây.
Chỉ đùa thôi...
Lão tử ở Hoành Châu cho các người mượn đạo cụ, lại làm khách mời cho đoàn của cậu, còn giúp các cậu tuyên truyền miễn phí, chịu thiệt thòi lớn như thế, sao tôi không vớt điểm vốn về cho được?
Bộ phim sắp khởi động máy, một diễn viên bình thường như tôi chẳng lẽ không nên tới tìm Ngọc Lan thị đế, Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của giải Kim Kê để diễn tập cảnh quay trước sao?
Người ở xa tới là khách, huống chi tôi còn cầm quà...
Nhất định phải được chỉ dẫn.
Lâm Hiểu Ba nghĩ như vậy, cảm giác yên tâm thoải mái, không thấy có vấn đề gì.
Nhưng đang lái xe, anh ta lại phát hiện có gì đó không đúng lắm...
Hứa Trăn gửi cho hắn địa chỉ, là "Đường Phật Viên, huyện Phong Cốc, Cam Châu, đối diện với cây cổ thụ".
Địa chỉ này, không thể tìm thấy nơi nào cụ thể trên bản đồ, vị trí hơi xa, gần đó hình như có một điểm du lịch cấp 5A.
Lâm Hiểu Ba biết, nhiều khu dân cư cao cấp thích được xây dựng ở những nơi có cảnh đẹp non xanh nước biếc như vậy, điều này cũng dễ hiểu.
Nhưng đang lái xe, anh ta lại nhìn thấy một số ngôi đền trên đường.
Vào cuối thu, những ngọn núi phủ đầy lá rụng, Lâm Hiểu Ba nhìn thấy rất nhiều đại hòa thượng mặc áo cà sa đang quét lá rụng bên ngoài, khiến anh ta nôn nao trong lòng.
Đang lái xe, trời đã xế chiều, đường Phật Viên dài bất thường, đi lâu lắm rồi cũng không thấy cây cổ thụ nào cả.
Lâm Hiểu Ba nhịn không được dừng xe bên đường, hỏi một vị lão hòa thượng đang quét rác: "Sư phụ, xin cho tôi hỏi thăm một chút."
"Trên đường Phật Viên có phải có một cây cổ thụ hay không? Cụ thể ở đâu vậy?"
"Tiếp tục đi về phía trước sao?"
Lão hòa thượng yên lặng ngẩng đầu nhìn anh ta, trầm mặc chốc lát, nói: "A di đà phật, nếu thí chủ hữu duyên với cổ thụ, tự sẽ gặp nhau, sao phải chấp nhất."
Lâm Hiểu Ba: "..."
Trời ơi! Tôi bị đứt gân hay sao mà hỏi đường với người xuất gia! !
Anh ta vò đầu bứt tóc, ngẩng đầu nhìn về phía núi Thương Sơn cách đó không xa, nhìn thấy trên vách núi có khắc một tượng Phật bằng đá cực lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận