Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 657: Thiếu Niên Hàn Thiên Diệp

Đoàn phim “Ỷ Thiên” chỉ có kế hoạch quay phim tại Thanh Nguyên Sơn trong vòng 25 ngày, ngoại trừ cảnh quay của Hàn Thiên Diệp cùng Đại Khỉ Ti thì kế tiếp còn có trận quyết chiến trên Quang Minh Đỉnh và đại hội đồ sư.
Hơn nữa bởi vì “lâm trận đổi giác” (Đột ngột đổi diễn viên), cho nên toàn bộ cảnh quay trước đó đều phía xóa bỏ, thời gian vô cùng gấp gáp.
Trong lúc được tạo hình sư trang điểm, Hứa Trăn vừa đọc kịch bản vừa cảm thấy có chút kinh ngạc.
Suất diễn của Hàn Thiên Diệp vậy mà khá nhiều.
Từ đầu tới đuôi ước chừng có bảy tràng diễn, ít nhất xuất hiện trên 100 cảnh.
Đây…đây không phải là vai khách mời sao? ?
Hứa Trăn bật cười, nhìn về phía Đặng Đại Diễn đang ngồi ở cách đó không xa.
Hộp cơm mình mới ăn kia, giá cả hình như hơi xa xỉ đó….
Mà Đặng Đại Diễn nhìn thấy ánh mắt của hắn thì đắc ý mà chớp chớp, lộ ra vẻ mặt “Gừng càng già càng cay”.
Hắc, tiểu tử, chính ngươi tạo nghiệt, ngươi không giúp ta giải quyết?
Nhân vật Hàn Thiên Diệp này, trong nguyên tác chỉ có đôi câu vài lời, thậm chí ở một số phiên bản truyền hình đặc biệt, hắn còn không xuất hiện.
Hứa Trăn còn tưởng mình chỉ có một trận diễn này nhưng kết quả lại có nhiều cảnh như vậy.
Có vẻ mình đã lên nhầm thuyền của hải tặc rồi…
Cảnh quay hôm nay không thể quay xong ngay trong ngày, nói không chừng hai ngày còn chưa quay xong.
Chuyện này sẽ làm chậm trễ công việc sửa xe máy của mình!
Hơn nữa điều khiến cho Hứa Trăn kinh ngạc chính là, một nhân vật phông nền như vậy nhưng lại được đoàn phim cố tình thiết kế cho hắn ba bộ quần áo, một kiện áo choàng cùng với hai thanh bội kiếm, một ngắn, một dài.
Đãi ngộ này thật sự cao hơn rất nhiều những vai phụ quan trọng khác.
Đặng Đại Diễn đứng ở một bên, nhìn biểu tình kinh ngạc của Hứa Trăn, sau đó bất đắc dĩ mà nhún vai.
——Nhân vật Hàn Thiên Diệp này thật ra là do kim chủ đứng sau lưng Kim Jae Hoon dùng nhiều tiền để định chế cho y.
Nếu muốn hoàn chỉnh suất diễn thì nhân vật phải có được thiện cảm, phần hóa trang cũng phải tinh xảo xuất sắc.
Lúc trước khi đoàn phim viết kịch bản, bọn họ đã sửa đi sửa lại sau đó mới chốt được cốt truyện của nhân vật này, thật sự là khiến biên kịch khổ hết chỗ nói.
Cuối cùng, Kim Jae Hoon bị đuổi đi.
Quả thực có thể nói là sách giáo khoa cấp “Giá Y Thần Công”.
Dáng người của Hứa Trăn không khác đối phương lắm, có thể trực tiếp mặc diễn phục, tuy cũng cần phải chỉnh sửa lại đôi chỗ.
Nhưng nói cũng đơn giản: Người đẹp thì mặc thế nào cũng đẹp.
Vóc dáng của Hứa Trăn thuộc loại xuất sắc, khí chất xuất trần, rất thích hợp với cổ trang. Chuyên viên trang điểm đã tham khảo một chút tạo hình từ các bộ phim cổ trang trước đó của Hứa Trăn, cuối cùng nhanh chóng hoàn thiện tạo hình.
Khoảng một giờ sau, khi Hứa Trăn bước ra khỏi phòng chờ với tạo hình mới, ngay lập tức xung quanh liền vang lên từng đợt tiếng hít gió.
Bộ bạch y được chế tác tinh xảo khiến hắn trở nên “trường thân ngọc lập” (Cao ráo, thon thả), tóc dài buộc thành đuôi ngựa đơn giản ở say đầu, nhìn qua vô cùng tiêu sái tuấn dật.
Kể từ sau vai Hoa Vô Khuyết, đã rất lâu bọn họ không thấy Hứa Trăn trong tạo hình bạch y.
Quả nhiên, bạch y thiếu hiệp mới là thẩm mỹ cực hạn của Hứa Trăn!
“Hèn gì……”
Một nhân viên công tác lẩm bẩm: “Trước đây khi Phạm Dao cầu hôn, Đại Khỉ Ti thà chết không gả; kết quả gặp Hàn Thiên Diệp chưa quá hai ngày thì liền quay đầu bỏ chạy theo người ta, nhớ hồi đó đọc sách, tôi còn chê Đại Khỉ Ti….”
Một nhân viên khác đứng ở bên cạnh cũng gật gật đầu, nói: “Đúng vậy đúng vậy, tôi hiểu ý cô nói!”
Mấy cô gái ở xung quanh cũng gật đầu phụ họa.
Trong lúc nhất thời, nội dung đối thoại bên sân đã dần dần chạy đi xa.
Đặng Đại Diễn nhìn thấy tạo hình này của Hứa Trăn thì hai mắt lập tức sáng bừng.
Một lát sau, sau khi quay xong một cảnh, ông vui tươi hớn hở mà vẫy vẫy tay với Hứa Trăn, gọi hắn đi đến bên cạnh mình: “Thế nào, xem xong kịch bản chưa?”
“Không cần tôi phải giải thích đúng không?”
Hứa Trăn bất đắc dĩ mà cười cười, nói: “Đặng đạo, hay là ngài nói một chút đi, ngài có yêu cầu gì cho nhân vật này không?”
Đặng đạo nói: “Không yêu cầu gì, ngươi vui vẻ thì tốt, một hộp cơm đã có thể được diễn viên thì tôi còn yêu cầu gì?”
Hứa Trăn: “……”
“Ha ha ha!” Đặng đạo cười to nói, “Ai nha, với trình độ hiện tại mà cậu còn tôi yêu cầu?”
“Yêu cầu của tôi sẽ hạn chế cậu phát huy!”
“Cứ nhẹ nhàng, nghĩ diễn như thế nào thì diễn như thế đó.” Đặng Đại Diễn vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói, “Tôi giao Hàn Thiên Diệp cho cậu, cậu cứ phát huy đi!”
Hứa Trăn nghe đạo diễn nói như vậy, thì lập tức liền nôn nóng muốn thử.
Không phải hắn không có ý tưởng đặc biệt gì đối với nhân vật Hàn Thiên Diệp này, chẳng qua, trong khoảng thời gian gần đây, hắn đã thu hoạch được rất nhiều kinh nghiệm còn chưa kịp mài giũa khi làm việc với hai đoàn phim “Tú Xuân Đao” và “Thập Nguyệt Vi Thành”, cho nên sớm đã muốn tìm một vai để thử.
Các kỹ năng diễn xuất được rèn giũa dưới áp lực nặng nề cần được rèn luyện trong một môi trường tương đối thoải mái để củng cố tốt hơn những thành quả đã đạt được.
Vai diễn lần này chính là một cơ hội thực tốt.
Hứa Trăn nhìn các diễn viên đang làm việc giữa sân, trong đầu không hề có ý nghĩ khinh thường.
Tuy nhiên, thói quen diễn xuất với hai vị lão sư là Lương Võ Triết cùng Vương Văn Kỳ đã tương đối giảm sức ép trong hoàn cảnh này.
Hứa Trăn ngồi xuống ghế gấp bên sân, nhẹ nhàng nhắm hai mắt, điều chỉnh trạng thái của mình.
——ta là Hàn Thiên Diệp, ta lên Quang Minh Đỉnh để khiêu chiến với giáo chủ Minh Giáo Dương Đỉnh Thiên, báo thù cho phụ thân.
Cả gan làm loạn? Xác thật.
Nhưng chết ta còn không sợ, vậy thì có gì để ta phải sợ?
Dương Tiêu, Phạm Dao, “Bạch Mi Ưng Vương” n Thiên Chính, “Kim Mao Sư Vương” Tạ Tốn, vợ chồng Dương Đỉnh Thiên…Tất cả đều là gà vườn chó xóm, không đáng sợ hãi.
Không thành công, liền xả thân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận