Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 650: Lên Núi Giao Xe

Sau khi do dự một lúc, A Y Mộ tháo mắt kính mát trên mặt xuống, lấy lòng nói: “Sư phụ, thật ra tôi là một diễn viên.”
Vừa nói, cô vừa chỉ về phương hương tây bắc: “Bên kia là đoàn phim của ta, ngày mai thật sự không rảnh, mong cậu châm chước, giúp tôi một lần đi?”
“Đoàn phim chúng tôi có rất nhiều diễn viên nổi tiếng, tôi xin chữ ký của họ cho cậu được không?”
“Treo ở trên tường, mời chào làm ăn!”
Hứa Trăn gần như bị cô chọc cho vui vẻ.
“Nhiều diễn viên thì sao?” Hắn ngẩng đầu lên, nói, “Đại tỷ, tôi đã nói rồi, cửa tiệm chúng tôi không có dịch vụ này, nếu cô muốn tôi đi giao xe?”
Nói tới đây, hắn cầm theo một thành cờ lê sắt to, gõ “Đang đang đang”, nói: “Vậy thì thêm tiền!”
A Y Mộ: “……”
Cô gục đầu xuống, “Nga” một tiếng, đi tìm chủ tiệm Hàn Xuân Lai để trả tiền, sau đó lại ủ rũ cụp đuôi, mang kính mát rồi đi ra cửa.
Chờ cô gái đi xem, Hàn Xuân Lai mới nhìn thoáng qua bóng dáng đối phương rồi hỏi Hứa Trăn: “Cậu quen người này sao?”
Lúc này Hứa Trăn đã trở lại trạng thái bình thường, cười nói: “Đúng vậy, là bạn học của tôi.”
Hàn Xuân Minh nghe vậy ngẩn ngơ, không khỏi nhìn theo bóng dáng của đối phương.
“Như vậy cũng không nhận ra?” Gã vuốt vuốt cằm, nói: “Có phải cô gái này bị ngốc hay không?”
….
Hai thanh niên đi cùng A Y Mộ là hậu bối trong công ty, bọn họ đều là diễn viên của đoàn phim “Ỷ Thiên”.
Trên đường trở về, một thanh niên cưỡi xe máy chở theo cô, lên tiếng hỏi: “Tỷ, vị sư phụ sửa xe vừa rồi, chị có cảm thấy hắn hơi giống Hứa Trăn hay không?”
“Gì?”
A Y Mộ ngồi ở phía sau, cười ha ha, nói: “Hứa Trăn? Cậu cũng thật hài hước!”
“Hứa Trăn có thể ngồi xổm dưới chân núi sửa xem máy sao?”
Thanh niên kia đỏ mặt lên, nói: “Tôi không nói giống y hệt.”
“Vừa rồi tôi đang đứng bên ngoài, có lẽ ánh sáng không tốt lắm cho nên cảm giác sườn mặt đặc biệt giống.”
Người thanh niên còn lại cũng phụ họa: “Đúng đúng đúng, nhất là lúc hắn đi ra khỏi cửa hàng, tôi thậm chí còn giật mình vì nghĩ đó là Hứa Trăn.”
Nói xong, hắn nhịn không được mà thở dài: “Hứa Trăn chính là thần tượng của tôi!”
“Đoạn thời gian trước, tôi đã xem hết các bộ phim truyền hình của hắn, rõ ràng là bạn cùng lứa tuổi nhưng tôi cảm thấy mình không thể làm được gì cả, còn người ta thì lợi hại như vậy.”
“Ai, thật hy vọng trong tương lai, bản thân cũng có thể giống như hắn!”
A Y Mộ nghe xong mấy lời này thì cười nói: “Ồ, hóa ra cậu là Fans của Hứa Trăn sao? Ha ha, sao không nói sớm.”
“Hai chúng ta rất thân nhau, để tôi xin chữ ký cho cậu!”
Nghe cô nói như vậy, hai thanh niên kia lập tức lộ ra khuôn mặt vui vẻ, nói: “Mộ tỷ thật ngầu nha!”
“Hoan hô Mộ tỷ! Mãi mãi là fans cứng của Mộ tỷ! !”
“……”
Trong lúc nói chuyện, xe máy lao nhanh trên con đường núi gập ghềnh, trở về căn cứ của đoàn phim “Ỷ Thiên”.
A Y Mô lấy điện thoại ra, tìm tên Hứa Trăn trong danh sách rồi vui vẻ gửi cho hắn một tin nhắn.
"Ding Ding!"
Một lát sau, trong tiệm sửa xe dưới chân núi, điện thoại của Hứa Trăn vâng lên âm thanh thông báo.
Hắn mở giao diện màn hình ra thì phát hiện người gửi tin nhắn tới chính là A Y Mộ.
Hắn còn tưởng rốt cuộc đối phương đã nhận ra điều gì đó cho nên mới phản ứng lại, nhưng kết quả, nội dung tin nhắn lại là: “Làm gì đấy lão Hứa? Bên cạnh tôi có hai tiểu đệ rất thích cậu, thế nào, có thể cho tôi xin hai bảng chữ ký được không?”
Hứa Trăn nhìn đống linh kiện lộn xộn trước mắt, nhẹ nhàng dùng khăn lông lau mồ hôi trên trán.
——Tôi đang sửa xe máy cho cô đây.
……
Vấn đề của chiếc xe máy này có chút phức tạp, thật sự không thể sửa xong chỉ trong một đêm.
Bugi chết, phốt xi lanh cũng bị lỗi, trượt ly hợp, cạn bình điện, đóng cặn cacbon và nhớt thì không cần phải nói…
Đó là tập hợp những hỏng hóc của xe máy.
Ngày hôm sau, dưới sự hướng dẫn của Hàn Xuân Lai, Hứa Trăn loay hoay với nó thêm một buổi sáng nữa, đến cuối cùng chiếc xe đã được sửa chữa hoàn chỉnh.
Sau lần đại tu toàn diện này, hắn chỉ cảm thấy kỹ thuật sửa chữa xe máy của mình đã có những bước phát triển vượt bậc, hầu hết các lỗi thông thường đều có thể một mình xử lý.
—— cảm tạ công dân A Y Mộ đã cung cấp chiếc xe này cho tôi!
11 giờ 30 trưa ngày hôm đó, Hứa Trăn tắm rửa xong, thay một bộ quần áo lao động sạch sẽ rồi cưỡi chiếc xe đã sửa, đi lên núi.
Hắn đã xin phép Hàn Xuân Lai để được nghỉ buổi chiều, dự định sẽ chạy lên đoàn phim “Ỷ Thiên” hóng náo nhiệt.
Ngày hôm qua, mình đã đùa quá trớn với A Y Mộ, cho nên hôm nay phải tìm cơ hội để tiết lộ thân phận.
Là người đứng chung tuyến một, tương lai sẽ càng gặp nhau dài dài, hơn nữa cả hai sẽ cùng nhau làm một bộ phim tốt nghiệp vào học kỳ tới!
……
Trên con đường núi ngoằn ngoèo rợp bóng cây, Hứa Trăn lái chiếc motor nhỏ lên núi, cơn gió ấm đầu mùa hè thổi qua khe hở giữa quần áo lao động, mang theo một chút mát mẻ, khiến người ta cảm thấy sảng khoái.
“Tích! Tích!”
Nghe thấy tiếng còi xe vang lên ở sau lưng, Hứa Trăn vội di chuyển vào ven đường, chừa lại làn đường cho xe phía sau đi lên.
Vài giây sau, một chiếc motor ba bánh chậm rãi đi tới, tuy nhiên nó cũng không vội vượt qua.
“Tiểu Tằng?”
Tài xe lái xe nghiêng đầu đánh giá Hứa Trăn, hỏi: “Là tiểu Tằng đúng không? Cậu lên đây làm gì vậy?”
Hứa Trăn quay đầu liền thấy, hóa ra là khách quen của tiệm: Lão Hải thúc.
Ngày thường hắn rất ít nói chuyện, nhưng lúc này người ra hỏi hắn, hắn cũng không thể không lên tiếng, cho nên liền vội đáp lại: “Lão Hải thúc, tôi lên núi để giao xe.”
Lão Hải thúc “Nga” một tiếng, dùng ngón tay cái chỉ chỉ về phía trước, nói lớn: “Ta lên núi giao cơm cho đoàn phim, lên trước nhé!”
“Lát nữa gặp lại, thúc có mang theo dưa hấu và quả đào!”
Dứt lời, ông tăng tốc và nghênh ngang đi trên con đường phía trước.
Trên con đường núi, một làn gió mang theo hương vị Mân Nam thổi qua, khiến lòng người nhẹ nhàng, thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận