Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 702: Đủ Bụi Bặm

"Ding Ding!"
Đúng lúc này, di động bỗng nhiên vang lên, Kiều Phong vừa nhìn liền thấy, hóa ra là trong nhóm giao lưu người đại diện có một người tag hắn.
Một người đại diện của nghệ sĩ tuyến hai hỏi hắn: “Kiều đại lão gia, gần đây Lang Gia Các của các vị đang bận rộn gì đấy?”
“Nghe nói phim mới của Hứa Trăn đã bắt đầu được chuẩn bị? Còn nhân vật nào thì có thể đưa lên cho mọi người tham khảo hay không!”
Lời này vừa ra, phía dưới tức khắc xuất hiện một hàng dài máy đọc lại.
Kiều Phong thấy thế, nhịn không được bĩu môi.
Nhóm người này, mũi còn thính hơn chó!
Từ khi A Trăn nhà mình cầm cúp thị đế thì liền có vô số người tìm mọi cách mà bám đít, muốn mưu cầu hợp tác.
—— ha hả, tưởng bở, khí vận của A Trăn nhà yêm dễ dàng để các ngươi cọ vậy sao?
Kiều Phong đào đào lỗ tai, gõ chữ phản hồi: “Đừng vội, đừng vội, tạm thời đừng nóng nảy.”
“Tên còn chưa định xong, đợi có tin tức thì tôi nhất định sẽ báo cho mọi người.”
Có người hỏi: “Xem ra là có quá nhiều kịch bản hay cho nên chọn đến hoa mắt chóng mặt?”
Kiều Phong gửi tới một biểu tình thở dài, nói: “Không phải a, nào có kịch bản hay.”
“Là do rất khó chọn phim phù hợp với A Trăn.”
Kiều Phong cảm khái nói: “Hắn năm nay mới 22 tuổi, người bình thường ở độ tuổi này thì đều diễn phim thần tượng thanh xuân vườn trường, nhưng mấy năm nay A Trăn nhà ta đều tiếp đại chế tác, bây giờ đột nhiên kêu hắn chọn phim thần tượng thì fans cùng công ty khẳng định không vui.”
“Đặc biệt là năm nay còn cầm cúp thị đế, cho nên phải cẩn thận.”
“Mọi người nói xem, đại kịch khó bắt, tiểu kịch lại có vẻ hạ giá, cứ diễn vai phụ thì không thích hợp. Hiện tại cảm giác của tôi là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, phải làm thế nào mới tốt đây, ai, sầu không chịu được…”
Hắn vừa mới gõ xong mấy dòng này thì không khí náo nhiệt trong nhóm lập tức rơi vào trầm mặc.
Giờ này khắc này, vô số người nhìn những dòng tin nhắn mà Kiều Phong vừa mới gửi qua, yên lặng mà cùng phát ra âm thanh cảm thán:
Phi!
……
Đối với loại công việc mang tính chất giao lưu này, bản thân Hứa Trăn không hề tham gia.
Quá trình quay phim "Thất Cô" sẽ bắt đầu vào tháng 8. Nhiệm vụ chính của hắn lúc này là điều chỉnh thể chất và tinh thần, dành hết tâm trí cho việc quay bộ phim tiếp theo với trạng thái no đủ nhất.
Sau cuộc họp tổng kết nửa năm của "Lang Gia Các", Hứa Trăn chỉ ở lại thủ đô ba ngày, rồi sau đó quay trở lại Cam Châu để tìm Sư phụ.
Mỗi ngày niệm niệm kinh, đánh đánh quyền, xem sách, viết nhật ký cho nhân vật Tằng Soái và trải qua kỳ nghỉ phép vô cùng vừa ý.
Đây cũng không phải nói tiền của bản thân bị Thái tổng ép khô, đến nỗi không thể mua nhà ở…. lại dẫn đến không có chỗ ở cố định…khụ…
Chủ yếu là, nhân vật Tằng Soái trong “Thất Cô” là một thiếu niên nông thôn, cho nên cần tìm một nơi bồi dưỡng hơi thở “Quê cha đất tổ”, thay vì ngốc nghếch ở mãi trên thành phố.
Cũng không biết, trong khoảng thời gian này, Hào ca cưỡi xe máy ra ngoài hóng gió như thế nào?
—— đúng vậy, sau khi kết thúc lễ trao giải Ngọc Lan, Trần Chính Hào liền mấy ông bạn già, cưỡi xe máy đi chu du cả nước.
Thực ra ngay từ đầu hắn cũng muốn đăng ký tham gia, nhưng xét thấy yếu tố rủi ro quá lớn, hắn sợ nếu bị ngã mà bị thương thì sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim nên đành phải bỏ suy nghĩ này.
Vào đầu tháng 8, Hứa Trăn kết thúc kỳ nghỉ ngắn ngủi của mình và bay trở lại cửa hàng sửa xe máy dưới chân Thanh Nguyên Sơn.
Lúc này, các nhân viên của đoàn phim "Thất Cô" đã đến nơi và đang thương lượng với người dân địa phương tại địa điểm quay gần đó.
Hứa Trăn và "sư phụ" Hàn Xuân Lai gặp nhau sau một thời gian dài, cả hai đều cảm thấy vô cùng thân thiết.
Hàn Xuân Lai cười cười, đánh giá một phen Hứa Trăn, gã cởi găng tay ra, chỉ vào một chiếc xe máy cũ đang được sửa chữa dưới đất, nói: "Tôi đã không gặp cậu hơn hai tháng rồi, để tôi xem công phu của cậu có gì mới lạ hơn hay không!”
Hứa Trăn nhếch miệng cười, đeo găng tay vào bộ đồ bảo hộ lao động, cầm đồ nghề trên bàn làm việc, ngồi xổm xuống sửa xe máy.
Một nhóm nhân viên nhìn bộ dạng quen thuộc của Hứa Trăn, thì không khỏi sửng sốt khi chứng kiến hắn lấy dụng cụ trong cửa hàng của Hàn Xuân Lai, một cách quen thuộc và chuyên nghiệp.
—— tuy rằng đã nghe người ta nói Hứa Trăn bỏ ra hơn nửa tháng để học sửa xe máy hồi mùa xuân năm nay, nhưng không nghĩ tới lại đạt đến trình độ này!
Hắn không phải học bộ dáng mà thật sự học sửa xe một cách chuyên nghiệp!
“Ai, Tiểu Tằng?”
Đang lúc đám người còn trợn mặt hốc mồm nhìn Hứa Trăn sửa xe thì ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ trung niên.
Đại nương này vừa nhìn thấy bóng dáng Hứa Trăn thì lập tức sáng ngời hai mắt, kêu lên vô cùng thân thiết: “Nha, Tiểu Tằng đã trở lại?”
Hứa Trăn nghe vậy, theo bản năng mà quay đầu, thấy người đến là một trong những khách quen —— Đại nương bán trái cây.
Hắn vừa định lên tiếng chào hỏi, thì bỗng nhiên nhớ đến mình không đeo khẩu trang.
Quả nhiên, khi vị đại nương kia nhìn thấy mặt Hứa Trăn thì tức khắc mở to hai mắt nhìn, miệng há lớn như quả trứng gà.
Sắc mặt Hứa Trăn cứng đờ, vừa định nói hai câu thì đã nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của đại nương: “Nha, tiểu Tắng lớn lên đẹp trai như vậy!”
“Ta còn hỏi tại sao ngày nào cũng thấy cậu mang khẩu trang?”
Đại nương vừa nói, vừa bước nhanh đến chỗ hắn, vẻ mặt vui sướng mà trò chuyện: “Đã xử lý xong chuyện trong nhà rồi sao?”
“Lần này có định ở lại lâu hay không?”
“Lúc này muốn ở bên này trường đãi sao?”
Đại nương vỗ bả vai Hứa Trăn, ha ha cười nói: “Hiện tại cậu có đối tượng hay chưa, có cần đại nương giới thiệu cho cậu một người?”
Hứa Trăn: “……”
Được rồi, hình như là ta đánh giá cao độ nổi tiếng của chính mình…
Quên mất, mới diễn mấy bộ phim, cho nên còn lâu mới đạt đến trình độ quen mặt với mọi người!
……
Hứa Trăn tới sớm, trước tiên chuẩn bị hơn một tuần ở bên Thanh Nguyên Sơn, mà Trần Chính Hào thì phải đến ngày 10 mới tiến tổ.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau là tại lễ trao giải Ngọc Lan, nhưng lúc này, sau hơn một tháng không gặp, Hứa Trăn cảm thấy đối phương dường như đã trở thành một con người khác.
Trước đây, Hào ca luôn chỉn chu, gọn gàng, tinh anh, khôi ngô, lại có nét ngông cuồng hiếm thấy.
Nhưng hôm nay, y gầy đi, tang thương, mệt mỏi, rõ ràng là thiếu bảo dưỡng, thậm chí còn có râu trên mặt.
Vào ngày đầu tiên Thanh Nguyên Sơn, Trần Chính Hào chạy xe máy đến tiệm sửa xe dưới chân núi, khi nhìn thấy Hứa Trăn đang mặc quần áo lao động, mặt xám mày tro, cặm cụi sửa xe máy, y gật gật đầu, thanh âm đạm mạc nói: “Đủ bụi bặm.”
Mà Hứa Trăn cầm cờ lê, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hào ca, nói: “Cũng thế cũng thế.”
Dứt lời, hai người không khỏi nhìn nhau rồi bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận