Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 977: Về Nhà

"A..."
Bên dưới sân khấu, nhóm người xem xem Hạo Hạo diễn cảnh gấu nhỏ Bổn Bổn khóc thút thít trong góc hang động, chỉ cảm thấy trái tim siết lại, vô số người nhịn không được đỏ cả vành mắt.
Chỉ mới biểu diễn được vài gắn ngủi vài phút, cuộc sống bất công của Bổn Bổn cùng mối quan hệ khăng khít giữa nó và chú cáo đã được diễn dịch đến khắc sâu tận xương, khiến người xem vô cùng cảm động.
Cách biểu diễn của Hạo Hạo không có bất luận tí kỹ xảo gì để nói, lời kịch đơn giản được lớn giọng phát tiết ra, lại hết lần này tới lần khác đâm trúng nơi yếu mềm nhất trong tim người xem.
Lúc này Chu Nhiên cũng đã chảy nước mắt.
Ông chỉ muốn lên đài ôm Bổn Bổn một cái, sau đó đánh hai thằng nhóc kia một trận ra trò.
Về phần tại sao mình lại chọn lôi kéo đám bằng hữu này đến đây xem kịch thiếu nhi thì…
A, tại sao mình lại tới ấy nhỉ?
Tự nhiên lại không nhớ ra là sao ta?
Lúc này, vở kịch trên sân khấu cũng đã sắp đến hồi kết thúc.
Gấu mẹ tìm một đêm, rốt cuộc tìm được Bổn Bổn bên trong hang động cũ, một lần nữa mang gấu con về nhà.
Nhưng từ nay về sau, Bổn Bổn đã không nói lời nào nữa, cả ngày cúi đầu, trên mặt rốt cuộc cũng không còn nét tươi cười trước kia.
Thẳng đến một ngày khu rừng rậm lại lần nữa tổ chức cuộc thi đào hang, gấu con mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
"Anh từng nói, lần tiếp theo phải cầm quán quân!"
Bổn Bổn nói như đinh đóng cột: "Anh sẽ đến xem mình!"
Gấu mẹ không làm gì được, đành phải thay Bổn Bổn ghi danh, sau đó lại cố ý đi tới trước cửa một hốc cây nhỏ tìm chú cáo què chân kia, muốn chú cáo đến khu vực diễn ra cuộc thi đào hang xem Bổn Bổn, nhưng khi đến nơi thì cửa nhà không chịu mở.
Chú cáo không muốn gặp nàng.
Nháy mắt bên trong, thi đấu sắp bắt đầu, những loài động vật khác đều đang xắn tay áo lên mà chuẩn bị đào hang, chỉ có Bổn Bổn vẫn luôn ngơ ngác nhìn quanh bốn phía, tựa hồ đang tìm kiếm ai.
Liền tại lúc này, ánh đèn bên trên sân khấu bỗng nhiên tối lại.
Chợt, một chùm đèn chiếu đến trước cửa phòng một hốc cây trong góc sân khấu.
"Kẹt kẹt —— "
Một tiếng vang nhỏ, cửa bị đẩy ra, một con cáo bị què chân có bộ lông màu đỏ hung ngồi lên xe lăn rời khỏi căn nhà cây.
Chú cáo có hơi do dự nhưng rốt cuộc vẫn chọn điều khiển xe lăn đi tiếp, lo lắng mà chạy về phía khu vực diễn ra cuộc thi đào hang.
—— Chú ta vẫn muốn đi xem Bổn Bổn thi!
Lúc này, một đoạn nhạc gấp rút vang lên, tâm tình nhóm người xem tựa hồ cũng theo đó mà hồi hộp.
Xe lăn của chú cáo chạy trên con đường núi gập ghềnh được xây dựng trên sân khấu, nhưng thời điểm chỉ cách đích đến gần trong gang tấc, xe lăn của con cáo lại sơ sẩy một nhịp ngã lật.
Con cáo bị té văng thật mạnh ra đất, vùng vẫy một hồi nhưng vẫn không thể đứng lên.
Lúc này, con báo nhỏ trong nhóm sư tử con lúc trước từng bị con cáo lừa gạt kia trùng hợp đi ngang qua, khi nhìn thấy bộ dáng chật vật của con cáo thì lập tức bật cười thành tiếng.
"Ha ha ha, này không phải là chú cáo cực kỳ thông minh kia sao!" Báo nhỏ cười nói, "Có chuyện gì vậy chú?"
"Chú gấu đần của chú đâu? Sao lại không thấy rồi?"
Con cáo nằm trên mặt đất, cố gắng giương đầu lên nhìn thẳng mặt con báo đang mang dáng vẻ mỉa mai.
"Hô... Hô..."
Trong giọng nói lẫn cả tiếng lấy hơi run rẩy mà vội vàng của con cáo, hình như còn nghe được cả tiếng hàm răng cạ vào nhau do đau đớn.
"Tôi xin cậu..."
Vừa mới mở miệng, trong giọng nói khàn khàn của con cáo thế mà còn mang theo mấy phần khóc nức nở, ngữ khí không còn tí kiêu ngạo nào của lúc trước.
"Tôi xin cậu, giúp tôi lần này!"
Con cáo đưa tay níu ống quần của báo nhỏ, nói với giọng điệu vô cùng hèn mọn: "Giúp tôi đến cuộc thi đào hang!"
Báo nhỏ tựa hồ là sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
Lúc này, đèn chiếu trên người con cái bị dập tắt, tia sáng lại lần nữa nhắm ngay Bổn Bổn đang ở chính giữa sân khấu.
Bổn Bổn bị ép thi đào hang với các động vật khác, nhưng khi đang đào đến một nửa thì chú gấu con lại chợt dừng tay mà ngẩng đầu lên, mờ mịt ngửa đầu nhìn bên ngoài hang động.
Khung cảnh này giống y như lần thi đào hang trước đó.
Gấu mẹ đứng phía bên ngoài mà ân cần bảo ban: "Bổn Bổn, mẹ con vẫn còn ở đây! Mẹ không đi đâu đâu!"
Nhưng mà Bổn Bổn lại như là không nhìn thấy gấu mẹ, ánh mắt vẫn đảo quanh tìm tòi như cũ.
Nó quay người nhìn một vòng, lại nhìn một vòng, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Ngay một khắc chú gấu con sắp khóc, một tràng tiếng bánh xe "nhanh như chớp" chợt truyền đến từ một nơi cách đó không xa.
Hai mắt Bổn Bổn trợn to, bên trong cặp mắt mông lung đẩy sương mù như có một tia chớp dao động.
Một khắc này, ánh đèn chiếu lại lần nữa di chuyển trọng tâm.
Ở giữa luồng ánh sáng chói loà đó là chú cáo đang ngồi xe lăn được báo nhỏ đẩy, chậm rãi lái về phía trước.
Bổn Bổn nhìn thấy khung cảnh kia mà há to miệng, rồi lại không thể nói thành lời.
"A... A..."
Cổ họng của nó giật giật, lại chỉ phát ra một vài âm tiết không có chút ý nghĩa nào.
Thẳng đến khi chú cáo đi tới trước mặt gấu con, Bổn Bổn mới bỗng nhiên mở miệng kêu lên: "Anh!"
Nước mắt lã chã rơi trên gương mặt con gấu, nó nức nở nói: "Anh, em muốn đi theo anh."
Chú cáo lẳng lặng nhìn gấu con rồi cười một tiếng, nói: "Đi, về nhà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận