Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 954: Cung Thứ Và Mỹ Thực 2

Bùi Hoa Nam ngồi xuống, mở cho hắn một hộp đồ hộp, nói “Cậu đoán không sai, có một vài người không có ý định để cho Lục ca sống yên ổn.”
Dứt lời, hắn móc từ trong túi ra một phong thư, đưa cho Cung Thứ.
Cung Thứ tiếp nhận phong thư, nhanh chóng nhìn lướt qua, sắc mặt chợt thay đổi, không chút do dự nói “Tôi lập tức về Duyên An.”
Bùi Hoa Nam nói “Duyên An bên kia chắc chắn cũng liệu đến cậu sẽ trở về, đã sớm bày ra vòng vây, chờ cậu chui vào trong.”
“Muốn cái gì? Cứ nói với anh em, tôi chuẩn bị cho cậu!”
Cung Thứ liếc qua đồ hộp trên bàn, nói “Chuẩn bị cho tôi một số đồ hộp, chọn thịt, càng nhiều càng tốt.”
Bùi Hoa Nam nghe vậy sững sờ, hỏi: “Cậu muốn đồ hộp làm gì?”
Cung Thứ quay đầu nhìn hộp thịt hộp đã mở ra kia, biểu cảm vừa mới sắc bén dần dần hòa hoãn lại, nói “Lục ca ở Duyên An không được ăn đồ tốt, tôi cầm mấy hộp đồ hộp cho anh ấy cải thiện bữa ăn một chút.”
“À, đúng rồi, lại lấy mấy bao thuốc, muốn bao nhiêu.”
“Lục ca không hút thuốc.”
Một lát sau, hình ảnh vừa chuyển, Cung Thứ bỏ đầy đồ hộp vào túi quần áo bằng da, đầy một túi lớn, sau đó định vác lên lưng.
Bùi Hoa Nam nhìn tình cảnh này, do dự một chút, rốt cục vẫn là vẻ mặt phức tạp khuyên can nói:"Cậu vác nhiều đồ hộp như vậy, không sợ ảnh hưởng đến hành động sao?”
Cung Thứ khinh thường cười một tiếng, đưa tay xách theo túi quần áo, nói “À, năm đó, thời điểm ra chiến trường đánh đuổi tà ma, có bao nhiêu trang bị tôi chưa từng vác qua? Chút đồ hộp này tính là gì......”
Nhưng mà đang khi nói chuyện, hắn dùng sức muốn hất túi quần áo lên trên lưng, lại không thể nhấc lên được.
“...... Này mẹ nó, lon sắt thôi mà nặng vậy.” Cung Thứ cúi đầu mắng.
“Phụt ha ha ha ha ha ha ! !!”
Ngoài màn hình điện thoại di động, Mạnh Đình Đình và Dương Đào xem đến đoạn này, lập tức cười ra tiếng.
Cung Thứ cứ như vậy vác một túi lớn đồ hộp lẻn về Duyên An, sau đó giao đồ ăn cho Lục ca giống như hiến vật quý, đếm kỹ từng vị của những đồ hộp kia.
Nhận được, chính là Lục ca đứng trước sự chất vấn của phía Duyên An, sờ sờ đầu Cung Thứ, nói “Em trai tôi đem cho tôi vài hộp đồ ăn, cái này cũng phạm pháp sao?”
Trong màn hình, Cung Thứ nở nụ cười giống như học sinh tiểu học thi được 100 điểm, mà ở ngoài màn hình Mạnh Đình Đình và Dương Đào xem biểu cảm của hắn, lập tức cười giống như hai đứa ngốc.
Sau đoạn này, video biên tập chuyển cảnh về tới Sơn Thành.
Sau khi Đới Vũ Nông chết, Mao Tề Ngũ mới nhậm chức khắp nơi lôi kéo quân Thống Tân Tú, Cung Thứ vừa mới xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ ở Duyên An cũng nằm trong hàng ngũ bị lôi kéo.
Mao Tề Ngũ đãi tiệc ở tiệm cơm Thiên Nga, thái độ cực kỳ hòa ái.
Mà Cung Thứ lại ngồi nghiêm chỉnh, đối với hắn cung kính mà xa cách, thái độ hoàn toàn khác biệt với lúc ở trước mặt Lục ca.
Trên bàn ăn, Cung Thứ vừa ăn hai miếng bỗng nhận được điện thoại, biết Lục ca gặp nạn, không nói hai lời lập tức xin lỗi Mao Tề Ngũ, buông đũa xoay người rời đi.
Khi chuyện bên Lục ca giải quyết xong, thời gian đã đến đêm khuya.
Hai anh em đi trong hẻm nhỏ tại Sơn Thành, lúc này, một người bán hàng rong gánh đòn gánh đi ngang qua bên cạnh hai người, khói trắng nghi ngút bay ra từ bên trong gánh, nhìn qua mười phần mê người.
Cung Thứ liếc mắt nhìn vào gánh hàng của người bán hàng rong, nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói: “Lục ca, vừa rồi em sốt ruột đi vội không mang tiền.”
Nói rồi, hắn quay đầu nhìn Trịnh Diệu Tiên, vẻ mặt hơi ngượng ngùng: “Anh, em muốn ăn hoành thánh.”
“Ha ha ha......”
Trịnh Diệu Tiên nghe vậy bật cười, lập tức vẫy tay gọi người bán hàng rong lại, mua cho hai người mỗi người một chén hoành thánh.
Dưới ánh trăng, hai người cứ như vậy cầm ghế đẩu của người bán hàng rong ngồi chồm hổm ở cạnh góc tường, trong tay mỗi người bưng một chén lớn bằng sứ tráng men màu xanh, “khoan khoan khoái khoái” bắt đầu ăn.
Đặc tả dưới màn ảnh, chỉ thấy, trong chén lớn màu xanh đựng đầy nước canh đặc sệt màu trắng ngà, phía trên có bảy tám cái hoành thánh tròn vo, thêm vào một muỗng tương ớt, mùi thơm dường như có thể xuyên thấu qua màn hình, bay vào trong mũi của khán giả.
Trịnh Diệu Tiên nghiêng đầu, thấy Cung Thứ vùi đầu ăn ngấu nghiến, nói khẽ: “Ăn từ từ, coi chừng bỏng.”
Nói xong, anh ta bưng chén đưa qua chỗ Cung Thứ, trút mấy cái hoành thánh trong chén của chính mình sang chén của Cung Thứ, nói: “Nào, ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút.”
Cung Thứ cầm chén đón lấy, cười hắc hắc, nói: “Cảm ơn Lục ca.”
Trịnh Diệu Tiên chợt để chén của mình qua một bên, lấy tay chống cằm, nhìn Cung Thứ ăn, trêu chọc cười nói: “Anh thế nhưng nghe nói.”
“Hôm nay Mao Tề Ngũ gọi một bàn đồ ăn lớn ở quán cơm Thiên Nga, đặc biệt mở tiệc chiêu đãi cậu.”
“Sao thế, đồ ăn không hợp khẩu vị cậu à?”
Nghe nói như thế, Cung Thứ đang ăn hoành thánh hơi ngừng lại.
Một lát sau, hắn nhoẻn miệng cười, quay đầu nhìn Trịnh Diệu Tiên bên cạnh, nói: “'Món chính' của Mao Tề Ngũ nào có ăn ngon như hoành thánh của Lục ca.”
Lời này vừa ra, hai người nhìn nhau cười, lời thừa thãi gì cũng không cần nói thêm.
......
“Ai......”
Xem hết vài đoạn video ăn cơm, hai cô gái trước màn hình điện thoại di động thở dài một tiếng.
Đã cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, lại cảm thấy trong lòng hơi chút khổ sở.
Đối với nhóm anh em thủ hạ này của mình, muốn nói Lục ca không có chút nào thật tình thì chắc chắn là giả.
Bọn người Cung Thứ xem Lục ca như người thân, thì làm sao Lục ca lại không xem các anh em này như thủ túc?
Nhưng kịch bản bộ phim đi đến hiện tại, những anh em bọn họ đã tất nhiên không cách nào lại tiếp tục đứng cùng Lục ca kề vai chiến đấu.
Cung Thứ nói câu “Người đời thật khó gặp nhau, như hai ngôi sao Sâm Thương”, khả năng chính là kết cục tốt nhất của những người bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận