Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 523: Vai Diễn Đột Phá

Ngay phần mở đầu của bộ phim, nguồn gốc của tên bộ phim đã được giới thiệu đơn giản thông qua hình thức tự thuật.
Mọi người trong phòng làm việc đều không có quá nhiều hứng thú muốn nghe.
Với thể loại phim truyền hình này, chỉ cần nhìn sơ qua là đã có thể biết đó là loại “phim truyền hình chất lượng” được giới phê bình khen ngợi, tuy nhiên lại ít có người tình nguyện lựa chọn mua vé đi xem.
Những nhân viên lựa chọn đi theo Trần Vi đa phần đều là người thiên vị kịch cổ trang.
Nếu không phải vì công việc, họ sẽ không xem những bộ phim truyền hình dành cho lứa tuổi lão niên như "Sấm Quan Đông”.
Lúc mọi người đang bàn tán xôn xao về bối cảnh của thời điểm vừa rồi, thì phần chính của bộ phim truyền hình cuối cùng cũng bắt đầu, Trần Vi và những người khác lập tức ngồi thẳng lưng, đặt thẳng máy tính xách tay lên đầu gối.
Phần đầu tiên của câu chuyện bắt đầu với việc hai huynh đệ Truyền Võ và Truyền Kiệt tập luyện đấu vật trong tiểu viện cũ nát.
Trần Vi hơi nhướng mày khi nhìn thấy Hứa Trăn ăn mặc một chiếc áo ngắn vải thô, để tóc thắt bím.
Là một nhà phê bình phim truyền hình chuyên nghiệp, tiêu điểm của cô tất nhiên khác với những khán giả bình thường.
Trọng tâm của cô ấy không phải là diễn viên trông như thế nào, mà là nhân vật được khắc họa như thế nào.
"Mỗi ngày luyện võ ba lần, đây là quy tắc năm đó cha đã lập!”
“Đông chết đón gió trạm, đói chết không cúi đầu, chỉ cần còn có một hơi thở, thì nhất định phải luyện công phu!”
Mở màn không đến hai phút, nhân vật do Hứa Trăn đóng mới nói được mấy câu, nhưng Trần Vi liền lập tức cảm thấy hai mắt sáng ngời.
Nhân vật Chu Truyền Võ có điểm thú vị!
Rất cứng đầu, rất quật cường.
Mà diễn xuất xủa Hứa Trăn lại gãi đúng chỗ ngứa mà dán sát vào lời thoại của nhân vật, đĩnh bạt, cương nghị, thà gãy chứ không chịu cong, mặt mày lộ ra một cổ thiếu niên quật cường.
Hơn nữa, sự quật cường của hắn có chút hoang dã, bộc lộ rõ tính cách cố chấp và chuyên để tâm vào chuyện vụn vặt của thiếu niên.
Nhân vật này hoàn toàn khác so với các vai diễn trước đó của Hứa Trăn.
Trần Vi thậm chí ẩn ẩn có một ít suy đoán —— đứa nhỏ này, về sau khả năng sẽ gặp rắc rối.
Kết quả, quả nhiên……
Chưa đầy 10 phút sau khi tập phim được phát sóng, suy đoán của Trần Vi liền được chứng thực.
Lão Chu gia chắp vá lung tung, cuối cùng mượn được một ít gạo kê từ thân thích ở quên nhà, tính toán làm lễ ăn hỏi cho lão đại Chu Truyền Võ cũng khuê nữ Đàm Tiên Nhi của Đàm gia ở cùng thôn.
Ai ngờ vào lúc ban đêm, trong nhà liền gặp mã phỉ, nghe nói nhà bọn họ sắp có con dâu, cho nên mau ngoan ngoãn giao gạo kê đón dâu ra đây.
Mắt thấy đàn thổ phỉ rút đao, tân lang Chu Truyền Văn sợ tới mức hồn phi phách tán, “Thình thịch” một tiếng liền quỳ xuống, khóc lóc dập đầu với mã phỉ.
Lão tam Truyền Kiệt dùng cái miệng nhỏ không ngừng nói lời nịnh nọt, đứng ở bên cạnh vuốt mông ngựa, nói: “Các vị đều là hảo hán, mà từ xưa đất Lỗ Địa của chúng ta đã sinh ra hào kiệt, trọng nghĩa khinh tài, cướp phú tế bần. Yêm (Tiếng địa phương nghĩa là ta tôi) nhất định sẽ dựng bia chép sử cho các vị….” Thế nhưng chưa nói được hai câu thì đã bị mã phỉ đá sang một bên.
Mà Truyền Võ……
Trần Vi sợ ngây người.
Chỉ thấy, Hứa Trăn đóng vai Truyện Võ rút đao đối mặt với một đám mã phỉ, không chỉ không sợ hãi, mà còn nhân lúc hỗn loạn liền phóng ra khỏi nhà.
Đợi nhóm người này đoạt lương thực chạy lấy người, Truyền Võ mới lén lút trở về nhà.
“Bang!”
Truyền Võ cầm đồ vật trên tay, đập mạnh xuống bàn, nói: “Nương, người mau ra xem đây là cái gì?”
Nương nhìn chằm chằm vào vật trên bàn, hóa ra là hai thỏi vàng lớn.
Bà kinh ngạc đến tái mặt, vội vàng hỏi: “Truyền Võ, ngươi, ngươi lấy thứ này ở đâu ra?”
Truyền Võ ngẩng mặt lên, rầm rì nói: “Vừa rồi lúc bọn họ đoạt lương không chú ý, ta liền thuận tay lấy hai thỏi trong túi của bọn họ!”
“Phốc……”
Giờ khắc này, bên ngoài màn hình, có người trong phòng làm việc của Trần Vi nhịn không được mà cười thành tiếng.
Chu Truyền Võ này… Cảm giác có điểm manh!
Vừa thấy Truyền Võ lấy ra hai thỏi vàng, Chu Truyền Văn vừa rồi còn vâng vâng dạ dạ liền hô trời hô đất, hai mắt lập tức sáng lên.
“Nương, đây là vàng!”
Truyền Văn đưa tay ra muốn cầm lấy, “Này, này có thể đổi được bao nhiêu túi lương thực đây?”
Nhưng mà, tay hắn còn chưa kịp đụng đến thỏi vàng thì đã bị Nương gõ vào mu bàn tay, bà kêu lên: “Không biết sống chết!”
Nói xong, bà quay đầu trừng mắt với Truyền Võ, tức giận nói: “Ngươi làm như vậy là đang rước lấy họa sát thân cho nhà chúng ta!”
“Phanh!”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng cũ nát liền bị người một chân đá văng.
Đám mã phỉ mới đoạt lương thực đã quay trở lại. Nhóm người nhìm thấy thỏi vàng trên bàn thì tức khắc rút đại đao bên hông ra, tức giận gầm lên: “Dám đoạt tiền của ông, muốn chết!”
Truyền Võ thấy thế, liền lập tức muốn đứng dậy, nhưng lại bị Nương ấn trở về, sau đó túm ra phía sau mình.
“Các vị hảo hán!”
Bà nhìn thẳng vào đám mã phỉ trước mặt, thanh âm run rẩy lại kiên định nói: “Vàng ngài lấy về đi, là do ta dạy con không nghiêm, làm hỏng quy củ của các vị, các ngươi cứ giết ta đền mạng đi!”
“Nương!”
Vừa nghe lời này, Chu Truyền Võ ở phía sau liền “Đằng” một tiếng đứng lên, ngạnh cổ kêu to: “Vàng là ta lấy!”
“Các ngươi muốn giết muốn đánh thì cứ tìm ta!”
Mấy hán tử trong phòng đều quay đầu nhìn về phía người cầm đầu, thanh âm tàn nhẫn nói: “Đại ca, đánh chết tên tiểu tử này đi!”
Tên cầm đầu không đáp lời.
Gã nhìn Truyền Võ hồi lâu, rồi bỗng nhiên nở nụ cười.
“Bá.”
Gã trả đao vào vỏ, duỗi tay chộp lấy hai thỏi vàng trên bàn, cất vào lồng ngực, ngữ khí thoải mái mà nói: “Bỏ đi.”
Vứa nói, gã vừa vỗ vỗ bả vai của Truyền Võ, cười nói: “Tuổi còn trẻ, nhưng lá gan lại không nhỏ, tương lại nhất định sẽ trở thành đại nhân vật!”
Dứt lời, người này liền dẫn theo đám thủ hạ xoay người nghênh ngang rời đi.
“Kẽo kẹt —— kẽo kẹt ——”
Một lát sau, người không phòng trống, gió đêm thổi vào tiểu viện cũ nát của Chu gia, phát ra tiếng vang chói tai.
Trong căn nhà bốn bức tường, bốn mẹ con trầm mặc hồi lâu, đối diện với hũ gạo trống rỗng.
“Nương……”
Qua hồi lâu, Truyền Văn mới khóc nức nở nói: “Lương thực đã không có, chúng ta còn muốn kết hôn sao?”
Nương ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn mà nhìn Truyền Văn, hồi lâu không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận