Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 138: Lão Nương Rất Đáng Sợ

Vào giữa tháng 9, khi quá trình quay phim "Sở Lưu Hương Truyền Kỳ" đang được tiến hành, thì album của người đoạt giải Giai điệu vàng năm ngoái, Chu Nhất Trác cũng đã hoàn thành và dự kiến sẽ phát hành trước cuối năm nay.
Hứa Trăn bên này cũng đã nhận được MV do Tô Văn Bân gửi qua, Kiều Phong nhìn một hồi thì cảm thấy không tệ lắm, cho nên cũng không còn để ý tới nó nữa.
Mà bản thân Hứa Trăn thậm chí còn chưa xem qua.
Thời gian gần đây hắn thực sự rất bận, vừa phải quay phim vừa chuẩn bị cho các kỳ thi nghệ thuật, mỗi ngày đều như một con quay không ngừng xoay tròn.
Tuy nhiên, bản thân Chu Nhất Trác thì lại rất hào hứng.
Mv này quả thật rất thú vị!
Ngựa khỏe đi bằng yên tốt, bài hay đi bằng gạch vàng…
Không đúng, đội chế tác quả nhiên xứng được huy chương vàng, mà chất lượng của MV này thật sự rất xứng đáng với tài hoa của tôi!
Hắn mang theo đĩa CD cùng với MV, đầu tiên là gọi trợ lý của mình xem qua một lần, sau khi nhận được một loạt cầu vồng, hắn lại mang nó đến công ty và phát lại cho các nhà lãnh đạo, tiếp tục thu hoạch được rất nhiều lời khen.
Hắn còn ngại không đủ, lại chạy đến một cái group chat @ mọi người, đánh chữ nói: “Này, mau tập trung lại, tôi sắp ra album mới rồi đây
Group chat này tên là “Đi thôi, xuống lầu thôi”, thành viên tuy không đông, nhưng đều là người cũng sinh sống chung thành phố với Chu Nhất Trác, bên trong cũng không thiếu nhóm bạn rượu thường xuyên đi chung với nhau.
Vì chưa phát hành album nên chỉ có thể xem offline, do đó cả nhóm bàn tán rôm rả, cuối cùng quyết định đến biệt thự view hồ lớn của mà mẹ lão Trác mua.
Nguyên nhân chính là Chu Nhất Trác, với tư cách là một lão đàn ông sống một mình, trong nhà không có bảo mẫu, mà căn hộ riêng của hắn thì không thể đặt chân đến.
Vào lúc 5 giờ chiều, những người này xách theo bia rượu, rượu ngoại và các món ăn nhẹ, tập trung ở bên ngoài tiểu khu.
“Wow, Chu lão bản, biệt thự này của anh cũng quá kiêu ngạo đi!”
Một vài người bắt đầu bước vào sân, âm thanh tán thưởng liên tục vang lên gặp nhà.
“Nhìn con đường này xem, cái cây xanh này nữa!”
Một người bạn thốt lên: "Biệt thự này, nếu trang hoàng xong có khi còn mắc hơn giá nhà đấy?”
Chu Nhất Trác tự hào nói: "Tôi không biết, tôi không quan tâm đến việc trang trí, tất cả đều là sự sắp xếp của mẹ tôi."
Vừa mở khóa cửa bằng dấu vân tay, hắn vừa thở dài, "Ai, mẹ của tôi là người không thích nghe lời khuyên bảo của ai.
"Lúc trước tôi đã nói bà ấy không nên mua nhà biệt thự, mà nên mua một căn nhà gỗ ở phía Tây.
“Chân của bà đã khập khiễng, vậy mà còn muốn mua biệt thự? Mua một căn nhà rộng lớn như vậy thì có gì tốt? Đến lúc đó chẳng may trượt chân ngã ở cầu thang…”
Chu Nhất Trác vừa nói, cánh cửa cũng đồng thời được mở ra.
Hắn ném giày ra ngoài hành lang và đi chân trần trên sàn gỗ, vừa định chào hỏi những người bạn phía sau, thì chợt nhìn lên và phát hiện có một người đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Đó là một vị phu nhân lớn tuổi.
Bà không quá xinh đẹp, nhưng khí chất lại mang theo vẽ trí tuệ và tao nhã, mái tóc dài buộc nửa, mặc một chiếc váy đen được cắt may khéo léo, thoạt nhìn, bà là một người phụ nữ mạnh mẽ rất có năng lực.
Vừa nhìn thấy vị phu nhân này, đám người trong nháy mắt liền biến thành pho tượng.
Lão nương của Chu Nhất Trác, Hoàng Hạc!
Đại ca ơi!
Trước khi dẫn chúng ta tới đây thì có thể kiểm tra trước lịch trình của lão nương nhà mình được hay không? !
Chu Nhất Trác hiện tại giống như bị đông cứng, sét đánh đến cả người khét lẹt.
Hắn từ trước đến nay kiêu căng ngạo mạn không sợ ai, nhưng người duy nhất trên đời mà hắn sợ chính là lão phu nhân nhà mình.
Cha hắn mất sớm, mẹ một tay nuôi hắn khôn lớn, từ nhỏ đến lớn, hắn đứng trước mặt người nào cũng đều là dáng vẻ oai phong lẫm liệt, thế nhưng hễ đứng trước mặt lão nương nhà mình thì không khác gì một con chuột nhắc nhìn thấy mèo.
“Ha ha, cầm nhiều đồ ăn ngon như vậy,” Hoàng Hạc nhìn về phía nhóm người, từ trên sô pha đứng lên, cười nói, “Hôm nay là sinh nhật của ai sao? Là ta quấy rầy các cậu?”
“Không có không có, là chúng con làm phiền dì…”
“A, tôi quên mất, lát nữa phải về công ty tăng ca, lão Chu, tôi để lại rượu cho cậu nhé.”
“Đúng đúng đúng, xe tôi hỏng rồi, vừa lúc hôm nay có hẹn đi sửa xe…”
“Thật ngại quá, tiểu Mễ nhà tôi tiêu chảy, tôi phải mang nó đi xem bác sĩ……”
Một đám nam nhân hơn 30 tuổi đứng trước mặt Hoàng Hạc lại giống như biến thành một đám học sinh tiểu học, vội vàng tìm đủ mọi cớ, ôm mạng thoát thân.
Vài phút sau, biệt thự cũng chỉ dư lại hai mẹ con Chu Nhất và Hoàng Hạc.
Chu Nhất Trác nhìn trong phòng khách chất đầy rượu, chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.
………..
Khi đám người đi ra ngoài, một người trong số họ trộm hỏi: "Mẹ của lão Chu rất lợi hai sao? Sao mấy người ai cũng sợ bà ấy thế?”
Người bên cạnh trợn to hai mắt mà nói, "Ôi mẹ ơi, Hoàng Hạc, cậu không biết sao? Cậu chơi với lão Chu lâu như vậy, còn không biết mẹ của hắn là ai?”
“Cậu chưa xem “Chủ Nhật May Mắn” sao? Ngay cả “Thơ Vịnh Hoa Hạ” cũng không biết?”
“Dù không xem thì ít nhất cũng phải theo dõi Gala hội xuân chứ?”
Người đó sửng sốt một lúc rồi mới nói: "Bà ấy cũng tham gia Gala hội xuân sao?”
“Tham gia cái rắm,” Người bên cạnh nói, “Người ta là tổng đạo diễn của Gala hội xuân, tận ba lần rồi!”
“A……”
Một vài người ở xung quanh đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận