Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 302: Thái Độ Hà Khắc

Sau một lúc, Hứa Trăn trên sân khấu chỉ đơn giản điều chỉnh lại cảm xúc của mình, chuyển từ “Hoa Vô Khuyết” về lại diễn viên Hứa Trăn, cúi đầu mỉm cười với các vị cố vấn.
Thẩm Đan Thanh vẫy tay với hắn, biểu thị hắn có thể ngồi xuống trò chuyện, sau đó vô cùng hứng thú nói: “Hứa Trăn, tôi hỏi một chút, lời thoại vừa rồi đều do cậu tự biên ra sao?”
Hứa Trăn lắc đầu nói: “Không phải, đây là ta căn cứ vào tiểu truyện nhân vật Hoa Vô Khuyết mà mình viết lúc trước.”
Thẩm Đan Thanh nhướng mày, hỏi: “Mỗi bộ cậu đều sẽ viết tiểu truyền của nhân vật sao?
Hứa Trăn đáp: “Đúng vậy, trên cơ bản mỗi bộ đều viết, tôi cảm thấy đây là một cách trợ giúp tôi hiểu nhân vật của mình hơn.”
Nói xong, hắn đơn giản chia sẻ một chút tâm đắc trong thời gian gần đầy của mình, ngữ khí thành khẩn, rất có sức dẫn dắt người nghe.
Nói xong, Hứa Trăn nhìn về phía Vương Hữu Lâm lúc này đang đứng trên sân khấu, nói: "Tôi mới vừa rồi cũng có xem qua phần biểu diễn của Vương Hữu Lâm, từ các góc độ khác nhau giải thích một Hoa Vô Khuyết hoàn toàn trái ngược với kịch bản, thật sự tôi cũng cảm thấy rất có cảm hứng.”
Nhưng tới đây, hắn lại bổ sung thêm: “Tôi nghĩ để so sánh bản thân thông qua màn trình diễn của người khác và nhìn thấy những vấn đề của nhau, thì sẽ thu hoạch được rất nhiều thứ hay ho.
“Đây chắc là y định ban đầu của tổ tiết mục “Tôi Là Phái Diễn Xuất” khi mở đầu bằng vòng thử thách lẫn nhau.”
Hậu trường, tổng đạo diễn nghe hắn nói như thế, thì mừng rỡ không chịu được.
Ha ha ha…… Ai nha, đứa nhỏ này, thật biết nói chuyện.
Tổng đạo diễn miệng cười đến ánh mặt trời xán lạn, nhưng thật ra trog lòng cũng có chút chột dạ.
Thử thách với vai diễn kinh điển của đối phương là vì nguyên nhân này sao?
Khụ, không nói nhiều, hiểu đều hiểu.
Nhưng là, hiện giờ nghe Hứa Trăn giải thích cho chính mình như vậy ……
Không hiểu tại sao, một cảm giác chột dạ lại đột nhiên trỗi dậy?
……..
Trên sân khấu, Hứa Trăn không đề cập đến lỗi của Vương Hữu Lâm, mà chỉ giải thích ngắn gọn vở kịch dưới góc nhìn của Hoa Vô Khuyết, đồng thời chia sẻ kinh nghiệm biểu diễn gần đây của hắn.
Thẩm Đan Thanh nhìn Hứa Trăn trao lại micro cho nhân viên công tác, hài hước mà cười nói: "Đúng vậy, đây là bộ dáng của một “tiền bối” trong giới nghệ sĩ nên có.
“Có kinh nghiệm gì cũng không cần cất giấu, thoải mái hào phóng nói ra bên ngoài, như vậy mới có thể xúc tiến cho nhau không phải?”
“Ha ha ha ha……” Nghe cô nói như vậy, người xem liền nhịn không mà bật cười một trận.
Hứa Trăn là “Tiền bối trong giới nghệ sĩ” sao?
Bất quả cũng chỉ là một tiểu tử mới xuất đạo được hai năm mà thôi, ngài quá hài hước rồi.
Tuy nhiên, nếu so với Vương Hữu Lâm không biết lựa lời mà nói trên màn ảnh, thì biểu hiện của Hứa Trăn có thể nói là không nhanh không chậm, thanh tĩnh bình thản.
Đặc biệt là, thời điểm dùng nhân vật Hoa Vô Khuyết để so sánh cả hai.
Đôi bên đối chiếu, luận phán cao thấp.
Thẩm Đan Thanh quay đầu nhìn về phía Vương Hữu Lâm ở trên sân khấu, nói: “Vấn đề trong đoạn diễn vừa rồi, hiện tại cậu đã nhìn rõ chưa?”
Vương Hữu Lâm há miệng thở dốc, thập phần gian nan nói: “Tôi diễn nhân vật Hoa Vô Khuyết không phù hợp với tính cách trong nguyên tác, người xem không tán thành.”
Nghe được cậu ta nói như vậy, hiện trường bốn phía liền nổi lên một trận tạp âm.
Thẩm Đan Thanh thấy cậu ta, thẳng đến giờ phút này vẫn như cũ là vẻ mặt không cam lòng, cơ hồ bị chọc cho vui vẻ.
Cô chống cằm, nói: “Tại sao cậu lại muốn diễn tính cách nhân vật đối lập với nguyên tác?
“Diễn viên phải học được cách tôn trọng kịch bản, tôn trọng nguyên tác, không thể muốn diễn như thế nào thì diễn như thế đó?
“Người xem chán ghét “Hoa Vô Khuyết” của cậu sao? Không phải, bọn họ chán ghét chính cậu thôi.”
Lời này vừa ra, môi Vương Hữu Lâm nhẹ nhàng phát run, sắc mặt vốn đã không quá đẹp, trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Mà Thẩm Đan Thanh đâu thèm hắn có thể tiếp thu được hay không.
Cô tiếp tục nói: “Một vở diễn, rút dây động rừng, cậu không thể vì hoàn thành xuất sắc nhân vật ủa mình, mà làm ảnh hưởng đến hướng đi của toàn bộ vở kịch.
“Nếu như các diễn viên đều như cậu, nhìn không thuận mắt thì liền tự ý sửa giả thiết của nhân vật, vậy chẳng phải sẽ làm vở kịch lộn xộn lên xao?”
Thẩm Đan Thanh lắc đầu, nói: “Chỉ cần biểu hiện hôm nay của cậu, nếu như tôi là đạo diễn, thì cả đời này nhất định không dùng cậu.”
Bên cạnh cô, hai người cố vấn khác không những không tìm ra biện pháp nói đỡ cho cậu ta, mà Hà Thái còn hung hăng bổ một đao, nói: "Tôi chính là đạo diễn, hiện tại trực tiếp nói cho cậu biết, nếu như cậu vẫn tiếp tục giữ thái độ này thì cả đời này tôi sẽ không dùng cậu.”
Trên sân khấu, Vương Hữu Lâm lúng túng đứng đó, toàn thân run rẩy, gần như không nhịn được mà kiếm đường chạy trốn.
Cậu ta nghĩ mãi không ra, chính mình thế nhưng chỉ đi sửa lại phương pháp diễn xuất, lại vì cớ gì mà bị nhóm cố vấn công kích kịch liệt như vậy?
Mà bên kia, Đặng Đại Diễn vốn dĩ cũng muốn nói hai câu lời bình, nhưng nghe hai người này đều đã đem lời mình muốn nói, nói ra hết, cho nên ông ta chỉ đành bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Không trách Thẩm Đan Thanh lại có thái độ hà khắc với cậu ta như thế.
—— sửa diễn, đặc biệt là sửa giả thiết nhân vật, chính là một khối u ác tính khó chịu nhất trên phim trường đối với đạo diễn.
Thậm chí so với kỹ thuật diễn kém còn muốn nghiêm trọng gấp mười lần.
Đặng Đại Diễn cũng thực tán đồng: một diễn viên dám thay đổi giả thiết nhân vật của mình trong một chương trình tạp kỹ trước khi ra mắt, thì sẽ khó có thể được đạo diễn ưu thích và chọn dùng cho tác phẩm của mình.
Dùng để làm gì? Để cho bản thân thêm ngột ngạt ngột sao?
Nếu ngươi có ý tưởng như vây, thì sao không tự mình đi làm đạo diễn luôn đi?
Chỉ có tính tình diễn bá, nhưng lại không có trình độ diễn bá, đây quả thực là chuyện cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận