Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 158: Một Thân Công Phu Không Thể Nói Rõ

Vừa nói, ánh mặt của ông ta liền liếc qua Lâm Gia đang đứng trong đám người, khuôn mặt nở nụ cười tươi rói: “Tôi biết Tiểu Gia trước kia đã luyện qua võ thuật.
“Nghe nói, cô còn lấy được một giải quán quân cả nước, là hạng mục gì nhỉ?”
Lâm Gia có chút thẹn thùng khi bị điểm tên, cô nhỏ giọng nói: “A, là Thái cực kiếm.”
Ngô Trung Tín lại hỏi: “Đó là kiểu thi đấu gì?”
Lâm gia đáp: “Giải vô địch võ thuật toàn quốc.”
Lời này vừa nói ra, chung quanh tức khắc vang lên một trận tán thưởng thanh.
Cuộc thi này không phải là cuộc thi đấu nhỏ lẻ, tầm thường, mà là cuộc thi chính thức do hiệp hội võ thuật bên phía chính phủ tổ chức.
Người có thể giành chức vô địch trong cuộc thi kiểu này thường là một vận động viên quốc gia cấp kiện tướng!
Ngay cả Hứa Trăn khi nghe xong câu này, cũng không khỏi thập phần kinh ngạc cảm thán.
Hắn đã từng hợp tác với Lâm gia trong quá trình quay phim “Dạ Vũ Giang Hồ”, cho nên cũng biết tiểu tỷ tỷ này đánh võ rất tốt, nhất định đã luyện qua công phu.
Thế nhưng, bởi vì sau đó hai người không còn cơ hội hợp tác sâu hơn, nên Hứa Trăn cũng không biết Lâm Gia luyện qua công phu gì.
Thẳng đến hôm nay mới biết được, hóa ra Lâm Gia lại luyện Thái Cực kiếm a!
Trách không được, đoàn phim “Dạ Vũ Giang Hồ lại lựa chọn cô đóng vai Dạ Vũ, đây quả nhiên là thừa sức có năng lực để đảm nhận.
Đứng ở trước mặt, Ngô Trung Tín vẫy vẫy tay với Lâm Gia, cười nói: “Tiểu Gia, cô mau qua đây đứng.”
Lâm gia ngoan ngoãn gật gật đầu, rời khỏi đội ngũ, đi tới bên cạnh Ngô Trung Tín.
Ngô trung tín lại lần nữa nhìn chung quanh mọi người một vòng, rồi nói: “Còn có ai đã luyện qua công phu hay không?
"Không cần phải giống như Tiểu Gia, chỉ cần là người đã luyện ba năm hay năm năm công phu là được."
Vốn dĩ có rất nhiều người có nền tảng công phu, nhưng bởi vì Lâm Gia “châu ngọc” ở phía trước nên những người khác không dám lộ ra vẻ xấu xí của mình.
Hứa Trăn suy nghĩ một hồi, vừa định vung tay lên, thì đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một người tiến lên một bước nói: "Ngô chỉ đạo, tôi từng tập taekwondo, có tính hay không?"
Hắn nhìn theo nơi phát ra âm thanh, phát hiện người vừa lên tiếng là nam chính Hàn Thanh Phong.
Đối với việc Hàn Thanh Phong từng luyện qua công phu, Hứa Trăn cũng không thấy kỳ quái, dù sao nam chính của “Máu Đào Kiếm” cũng không thể không có bản lĩnh được.
Nhưng chuyện khiến hắn ngạc nhiên là, người này luyện qua taekwondo.
Ngô Trung Tín nói: "Nói đúng ra thì không nên tính, nhưng nếu có cấp bậc cao thì có thể."
Hàn thanh phong kiêu ngạo mà nâng cằm, nói: "Chắc là không có vấn đề, dù sao tôi cũng là đai đen nhị đẳng."
“Hảo gia hỏa!”
Ngô Trung Tín không khỏi nhướng mày, kinh ngạc nở nụ cười: "Thật sự ngoài muốn, không ngờ cậu lại đạt được đai đen nhị đẳng?
"Là giấy chứng nhận của liên đoàn các quốc gia, hay liên đoàn thế giới?"
Hàn Thanh Phong đáp: “Liên đoàn thế giới?”
“Tốt, tốt, tốt!”
Ngô Trung Tín nói liên tiếp ba từ "tốt" và vô cùng mãn nguyện với niềm vui bất ngờ này.
Ban đầu, ông ta nghe nói nam chính của "Máu Đào Kiếm" là một "tay săn ảnh" cách đây một năm, cho nên ít nhiều vẫn có chút ý kiến.
Người này vừa đen vừa cường tráng, cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm diễn xuất, ngũ quan tuy rất được, nhưng vẫn chưa đủ để được chọn là nam chính?
Đến hiện tại, ông ta mới biết được, hóa ra người ta còn có một thân công phu hiển hách a!
Qủa nhiên, công ty lựa chọn Hàn Thanh Phong diễn vai Viên Thừa Chí cũng có lý do chính đáng.
Ngô Trung Tín vẫy vẫy tay về phía y, nói: “A Phong, vậy cậu cũng mau qua đây đứng đi!”
Hàn Thanh Phong mỉm cười dè dặt, bước đến bên cạnh Ngô Trung Tín trước sự cảm thán của đám đông.
Sau nam chính và nữ chính của bộ phim, cũng có mấy người đứng lên khỏi đội, trong số đó, có người học đánh quyền, có người dùng kiếm, có người đặt được một số giải thưởng liên quan đến võ thuật.
Hứa Trăn nghe được lai lịch của những này thì không khỏi suy nghĩ nữa ngày, hắn bỗng nhiên phát hiện hai tay mình trống không, cái gì cũng không có.
Có vẻ như không có cách nào để chứng minh rằng hắn là người tập võ.
Khi mọi người giới thiệu về mình, hoặc anh ta đã giành được bất kỳ giải thưởng nào, hoặc anh ta đã học được từ người đại sư hoặc huynh đệ của mình.
Hoặc giống như Hàn Thanh Phong, có đẳng cấp, có giấy chứng nhận, ngay cả thực lực cũng được tổ chức chính phủ công nhận.
Hứa Trăn để tay lên ngực tự hỏi nửa ngày.
Một thân công phu của hắn đều là do sư phu hòa thượng của mình dạy bảo. Về phần công phu của sư phụ đến từ đâu, Hứa Trăn cũng chưa từng hỏi qua.
Hắn chỉ thông quá mấy câu trò chuyện hằng ngày, biết được khi còn nhỏ, sư phụ học nghệ ở núi Tung Sơn, sau đó đến mười mấy tuổi thì học tại trường võ thuật Sát Hải được một thời gian.
Công phu của ông ấy có lẽ được tích lũy từ từ trong khoản thời gian này.
Võ công của sư phụ rất phức tạp, ông ấy cũng đã từng luyện bát cực quyền và bát quái chưởng, ngoài ra cũng luyện qua thái cực quyền, nhưng chỉ đạt ở trình độ cơ bản.
Nói ngắn gọn lại, Hứa Trăn luyện mười bốn năm công phu, lại không có bất luận cái gì có thể lấy làm bằng chứng, cho nên hắn hoàn toàn không biết giới thiệu bản thân như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận