Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 938: Thật thật giả giả

Đoạn lồng tiếng kết thúc, bầu không khí bên trong và bên ngoài phòng thu hoàn toàn tương phản nhau.
Bên ngoài phòng thu, trong đại sảnh ghi hình, khán giả toàn trường huyên náo bốn phía, hưng phấn vỗ tay khen nức nở đoạn lồng tiếng vừa rồi của "sát thủ mặt lạnh".
Nhưng ở bên trong phòng thu, Mai Tương và Lý Minh Viễn lại ngơ ngác nhìn bóng lưng Hứa Trăn, hồi lâu không nói nên lời.
Bởi vì, Hứa Trăn không chỉ đang lồng tiếng.
Theo tiết tấu kịch bản, hắn bình tĩnh phân tích thế cục, hăng hái bày mưu nghĩ kế, cho đến vung tay áo lên, lớn tiếng nói tất thắng, trong mắt dường như có ánh sáng lấp lóe.
Đến cuối cùng, lúc Chu Du quỳ lạy Tôn Quyền, hoàn trả lại binh phù Đông Ngô, trong phòng thu âm Hứa Trăn đã thật sự quỳ xuống.
Bởi vì khoảng cách rất gần, Mai Tương có thể nhìn thấy rõ ràng bóng lưng Hứa Trăn đang run rẩy nhè nhẹ.
—— hắn đang thật sự nhập vào tâm cảnh Chu Du.
Mà cùng lúc đó, Hứa Trăn cũng không có dùng giọng nói để phát ra loại cảm xúc này, mà ngược lại, hắn đang cực kỳ gắng sức kiềm chế chính mình.
Thời điểm nói ra câu "Là thần đi quá giới hạn", giọng nói hắn nghe vào bình tĩnh mà kính cẩn.
Nhưng mọi người vẫn như cũ có thể thông qua giọng nói khàn khàn, cùng với hơi thở hơi run run của hắn, cảm nhận được rõ ràng lúc này hắn đang phẫn nộ, thất vọng và không cam tâm.
Biểu diễn tốt, vô cùng cảm xúc, chỉ lộ ra một nửa.
Còn nửa phần chìm bên dưới, để người xem tự tưởng tượng ngọn núi băng hoàn chỉnh.
Đoạn biểu diễn này vô cùng nhập tâm, chân thành tha thiết động lòng người, cô và Lý Minh Viễn có thể thấy được, tổ đạo diễn hậu trường có thể thấy được, nhưng những người khác lại không xem được.
Chỉ có chờ đến khi tiết mục kỳ này được phát sóng, khi đó khán giả mới được xem.
Lúc này, Mai Tương nhịn không được cười khổ lắc đầu.
Khinh thường rồi...
Hai vòng thi trước vẫn còn cho là Hứa Trăn chỉ biết bắt chước giọng nói, về phương diện biểu diễn giọng nói có chênh lệch nhất định với bản thân mình.
Không nghĩ đến, bởi vì chính bản thân cô không am hiểu bắt chước mà không để ý đến một sự thật cơ bản:
Bắt chước giọng nói sẽ hạn chế diễn viên phát huy.
Phần lồng tiếng của Hứa Trăn ở hai vòng trước đều là nhân vật có âm giọng rất khác biệt với bản thân hắn, dưới loại tình huống này còn có thể hợp với tiêu chuẩn chuyên nghiệp, này bản thân phải là dạng thực lực gì?
Hiện giờ Mai Tương tận mắt chứng kiến.
Tối thiểu trong lĩnh vực biểu diễn giọng nói này, cô dám nói, Hứa Trăn là đại sư chân chính, diễn viên bình thường còn lâu mới so sánh được.
Bất luận là khống chế âm giọng, hay nắm chắc cảm xúc, đều không phải trình độ của bản thân cô có khả năng bình phán.
...
Cùng lúc đó, trong đại sảnh quay hình.
Nhóm khán giả đang điên cuồng than thở năng lực bắt chước của lão sư "Mặt lạnh", cho rằng đoạn lồng tiếng này là phiên bản thăng cấp của bản gốc.
Mà ở trên ghế dự bị, cảm nhận của các khách mời lại có hơi khác với nhóm khán giả dưới khán đài.
"Tốt, đoạn biểu diễn thứ nhất đến đây là kết thúc," người dẫn chương trình đứng ở trên sân khấu, nhìn về phía khách mời dự bị hỏi, "Các vị có lời gì muốn nói với lão sư "Mặt lạnh" không?"
Mấy người liếc nhìn nhau, một người trong đó cầm micro lên nói: "À, tôi vừa mới nghe khán giả sau lưng tôi đang bàn luận, nói lão sư "mặt lạnh" bắt chước giọng nói thật lợi hại, bắt chước giọng ai ra giọng đó."
"Nhưng mà tôi muốn nói..."
Vị khách mời bình đoán này do dự tìm từ nói: "Đoạn biểu biễn vừa rồi, mặc dù cũng là bắt chước giọng nói, nhưng so với hai vòng trước thì hoàn toàn không giống nhau."
"Thẳng cho đến vòng này, thầy giáo mặt lạnh cuối cùng mới bày ra thực lực chân chính của mình."
"Tôi cho rằng, âm giọng của bản thân thầy giáo mặt lạnh và Hứa Trăn hẳn là tương đối tiếp cận, tương đối trầm thấp, có từ tính, mà không phải là loại giọng nói trong trẻo đặc biệt như Từ Hạo Vũ."
Sau khi người này nói xong, một bên Thẩm Đường tiếp lấy micro, nghiêm chỉnh nói: "Tôi muốn nói, trong đoạn lồng tiếng vừa rồi, giọng của thầy giáo mặt lạnh khỏe hơn giọng của Hứa Trăn rất nhiều."
"Ha ha ha..."
Hắn vừa nói ra lời này, xung quanh lập tức vang lên một trận cười.
Thẩm Đường và Hứa Trăn là nghệ sĩ cùng tuyến, chuyện hai người là bạn cùng lớp rất nhiều người đều biết, loại hành vi lấy người quen ra trêu đùa này là chuyện mọi người thích nghe ngóng nhất.
Thẩm Đường quay đầu nhìn nhóm khán giả đang cười phía sau, ngẩng cằm, đưa năm ngón tay lên, nghiêm chỉnh nói: "Đừng cười, tôi đây là đang đánh giá theo góc độ chuyên môn!"
Hắn hắng giọng một cái, nói: "Lão sư mặt lạnh mấy lần chuyển hóa cảm xúc đều rất đúng chỗ, đặc biệt là xử lý hơi thở cực kỳ tinh tế."
"Nếu có người muốn học làm thế nào dùng hơi thở biểu đạt cảm xúc, đoạn biểu diễn vừa rồi tuyệt đối là tài liệu học tập vô cùng tốt."
"Bây giờ tôi đang chờ mong tiết mục nhanh được phát sóng, tôi muốn quay tốt đoạn này."
Nói xong, Thẩm Đường nhịn không được nở nụ cười, nói: "Tôi kể cho quý vị nghe một chuyện vui, năm đó thời điểm "Tam Quốc" cực kỳ hot, có một lần Hứa Trăn trở về lớp, phát hiện thầy giáo cắt một đoạn biểu diễn ngắn của cậu ấy làm tài liệu dạy học."
"Ngay từ đầu chúng tôi còn tưởng rằng thầy giáo muốn khen cậu ấy, kết quả là nguyên một tiết học, thầy giáo đều đang trêu chọc biểu diễn của cậu ấy."
"Khi đó cũng giống như lúc này, người siêu nhiều, ngồi trong phòng học cũng xếp theo hình bậc thang để giảng bài, mọi người hiểu được sao?"
Nghe câu chuyện này, khán giả ở hiện trường lập tức bị hắn chọc cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận