Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 704: Phong Cách Của Trần Chính Hào

Lúc này trên đỉnh đầu y đội tóc ngắn giá rẻ, quần áo trên thân dơ hề hề, vẻ mặt phong trần mệt mỏi.
Lưng của y hơi khom lại, ánh mắt không còn nửa phần kiêu căng ngạo mạn, thay vào đó là vẻ khiêm tốn và hèn mọn lấy lòng.
Cảm giác quẫn bách từ trong ra ngoài này khiến Hứa Trăn cảm thấy người trước mặt không phải là Trần Chính Hào, một diễn viên hạng nhất nổi tiếng, mà là một người đồng hương có nét mặt giống y.
Thật sự đáng kinh ngạc khi một diễn viên có thể thể hiện khí chất của nhân vật đến mức như vậy!
Thời điểm Hứa Trăn nhìn thấy Trần Chính Hào, hắn nhận ra rằng mình vẫn còn một chút thiếu sót.
Ngay cả khi học sửa chữa xe máy trong một tháng nữa, hắn vẫn khó có thể biến mình trở thành một “Tằng Soái”.
Hắn thầm thở dài trong lòng, nhưng cảm giác thất bại không ảnh hưởng đến trạng thái quay phim của hắn.
Hứa Trăn trên dưới đánh giá chiếc xe máy mà Trần Chính Hào vừa đẩy tới, tạm thời đặt công việc đang làm xuống và kiểm tra lại chiếc xa, xem xong một hồi, hắn chậc lưỡi, nói: “Chiếc xe này đã bao nhiêu năm rồi? Sao chú không đổi một chiếc khác đi!”
Vừa nghe lời này, trong mắt Trần Chính Hào tức khắc lộ ra biểu tình nôn nóng.
Y cúi xuống, nhìn theo mắt Hứa Trăn về chiếc xe máy cũ của mình, nhỏ giọng cầu xin: “Sư phụ, cậu có thể giúp tôi xem một chút được không?”
“Tôi lái chiếc xe này chưa được bao lâu, chỉ chưa đầy hai năm…”
Hứa Trăn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, bật cười nói: “Không đến hai năm mà đã thành như vậy?”
“Trời đất, chú sống bằng nghề lại xe sao?”
“……”
Sau một hồi thương lượng, Hứa Trăn miễn cưỡng đồng ý sửa xe với giá 300 nhân dân tệ.
Trần Chính Hào nhẹ nhàng thở ra, thần sắc lại ẩn ẩn có chút trầm trọng.
Y co rúm lại, ôm chặt ba lô của chính mình, chậm rãi dựa vào tượng rồi ngồi xổm xuống, yên lặng nhìn chiếc cờ nhỏ được treo sau xe.
Trên lá cờ là hình ảnh đứa con trai thất lạc của y.
Trong tiệm sửa xe yên tĩnh, Hứa Trăn nhanh chóng tháo bánh trước của xe máy, liếc nhìn Trần Chính Hào đang ngồi chồm hổm trong góc từ lúc nào, hắn bĩu môi, trong mắt hiện lên mấy phần hài hước.
Lúc này, Trần Chính Hào đang “May vá” thứ gì đó.
Y trải tấm poster lên đùi, cúi đầu xuống và khâu lại vết rách trên tấm poster bằng đường kim mũi chỉ.
Sau khi may xong, y thắt nút, dùng răng khứa chỉ rồi cẩn thận gài kim vào chiếc túi khâu cỡ lòng bàn tay.
Vẻ ngoài của người đàn ông thô ráp lại thành thạo động tác điêu luyện này, trông vừa buồn cười vừa chua xót một cách khó hiểu.
“Bá lạp!”
Một lát sau, Trần Chính Hào đứng lên, giũ tấm poster ra trong tay, muốn nhìn xem hiệu quả có tốt không.
Hứa Trăn ở cách đó không xa theo bản năng mà theo tiếng nhìn lại, nhưng khi nhìn thấy nội dung trên tấm poster, vẻ mặt hắn liền không khỏi có chút giật mình.
——Trên tấm poster này là hình ảnh của một đứa bé trai.
Cậu bé khoảng hai ba tuổi, với đôi mắt đen láy, lấp lánh, hai má ửng hồng, có một chút hơi thở của quê cha đất tổ.
Dưới bức ảnh, có hai chữ đổi chói: Tìm con.
Hứa Trăn ngồi xổm bên cạnh chiếc xe máy, nhìn chằm chằm vào bức ảnh, theo bản năng mà dừng động tác sửa chữa xe máy.
“Đây là con trai chú sao?” Hắn hất cằm, hỏi Trần Chính Hào.
Trần Chính Hào có chút trì độn mà ngẩng đầu lên, biểu tình chất phác, “n” một tiếng.
Hứa Trăn hỏi: “Lạc mất khi nào?”
Trần Chính Hào thần sắc buồn bã, chậm rãi cuộn tấm poster trong tay, thấp giọng nói: “15 năm.”
“Đã 15 năm mà chú còn tìm sao?” Hứa Trăn ngạc nhiên hỏi.
Trần Chính Hào nhấp nhấp miệng, không lên tiếng.
Sau một cuộc trò chuyện đơn giản, bầu không khí im lặng trở lại cửa hàng sửa chữa.
Hứa Trăn tiếp tục sửa xe máy, trong khi Trần Chính Hào cho tay vào túi và mở ra một cái bọc nhỏ, đếm từng tờ tiền ở bên trong.
Một trăm, 50, mười khối, năm khối……
Y vụng về duỗi phẳng tờ tiền, đếm đi đếm lại, cuối cùng ngập ngừng ngẩng đầu lên, khàn giọng nói: "Cái kia, sư phụ, không đủ 300… thiếu 28 đồng, có được không?”
Hứa Trăn nghe vậy, thì lại dừng động tác trong tay.
Hắn nhìn những tờ tiền nhàu nát trong tay Trần Chính Hào, hỏi: “Chú chỉ mang theo chút tiền ấy sao?”
Nói, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Chính Hào, nói: “Nếu đưa hết cho tôi thì mấy ngày sau chú ăn cái gì, ngủ ở đâu?”
Trần Chính Hào rũ đầu, liếm liếm đôi môi khô khốc, ngập ngừng nói không ra lời.
Hứa Trăn nhìn biểu tình của y, trong lòng đau xót, nhẹ giọng nói: “Không cần đưa.”
“Xem như tôi làm từ thiện vậy.”
Nghe như thế, ánh mắt của Trần Chính Hào khẽ chớp.
Y khom lưng, chắp tay trước ngực, khom lưng cảm ơn Hứa Trăn, quẫn bách mà cười nói: “Cảm ơn sư phụ, cảm ơn……”
“Người tốt cả đời bình an!”
“……”
Một màn đối thoại đơn giản mà chất phác, hai vị diễn viên cũng không có biểu hiện gì đặc biệt.
Nhưng ở bên cạnh phim trường, tất cả mọi người bao gồm tác giả Bành Tư Nguyên đều vô cùng tán thưởng.
——Biểu hiện của Trần Chính Hào thật sự làm cho mọi người kinh hỉ.
Trước ống kính, y hèn mọn, chất phác, khốn quẫn, thực sự giống như một nông dân "Lôi Trạch Khoan" đi khắp thiên sơn vạn thủy để tìm con.
Nếu không phải là người rất quen thuộc, thoạt nhìn gần như không thể nhận ra, người trung niên đen, gầy và rụt rè này và là Gia Cát Lượng thanh cao, thoát tục là cùng một người.
Mà màn trình diễn của Hứa Trăn trong cảnh này cũng không khiến mọi người thất vọng.
So với Trần Chính Hào, "Tằng Soái" mà Hứa Trăn diễn lại không quá khác với bản thân hắn, nhưng điểm cảm xúc thì lại được Hứa Trăn thể hiện vô cùng đúng chỗ và ăn ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận