Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 591: Hóa Ra Mình Là Minh Tinh

Xem lại những cảnh quay được hoàn thành sau mỗi ngày, Hứa Trăn có thể cảm nhận được sự sống động tươi mới của các nhân vật khác, nhưng chỉ có duy nhất Cận Nhất Xuyên là thiếu cái gì đó.
Lão gia tử đóng vai “Ngụy Trung Hiền” có rất ít cảnh quay, nhưng ông chỉ cần dùng hai cảnh để thể hiện sự điên cuồng, ngạo mạn của tên thái giám quyền lực khi cùng đường bí lối.
Giả thiết của “Đại ca” Lư Kiếm Tinh vốn không đủ xuất sắc, nhưng hắn lại thể hiện đủ sự quẫn bách khi đối mặt với phụ mẫu, hèn mọn khi đối mặt với cấp trên, khiến cho người xem vô cùng cảm động.
Hứa Trăn không biết khoảng cách giữa mình và những người khác chênh lệch ở mức nào.
Nghiêm túc viết nhật ký nhân vật, nghiêm túc cân nhắc giả thiết nhân vật, đọc lời thoại cũng vô cùng nghiêm túc…
Hắn đã nỗ lực hết sức, nhưng kết quả cuối cùng vẫn rất đơn bạc và hời hợt.
Loại cảm giác vô lực này, Hứa Trăn đã cảm nhận được khi còn ở trong đoàn phim “Lang Gia Bảng”.
Khi bắt đầu, hắn phải mất nửa năm để làm quen với trạng thái của Mai Trường Tô, thậm chí còn đến mức rồi tẩu hỏa nhập ma.
Cuối cùng phần hiệu quả có thể nói là tốt, đúng chất của “Mai Trường Tô”, nhưng nếu để so sánh với các vị tiền bối như Tạ Ngạn Quân, Chung Đào thì sức co dãn của diễn xuất vẫn không đủ.
Hứa Trăn không muốn quy vấn đề này là "kinh nghiệm nông cạn".
Hắn thích làm việc chăm chỉ để giải quyết vấn đề hơn là để thời gian hàn gắn mọi thứ.
……
Việc quay phim "Tú Xuân Đao" được tiến hành từng ngày, còn Hứa Trăn thì mang theo tâm trạng lo âu đi đến phim trường.
Sáng nay, như thường lệ, hắn dậy vào lúc 5 giờ, sau khóa luyện lời thoại buổi sáng, hắn liền ra khu vườn nhỏ của khách sạn để tập thể dục.
Trời vừa rạng sáng và đại đa số mọi người đều còn đang chìm trong giấc mộng.
Nhưng có một người mà Hứa Trăn luôn có thể gặp khi tập thể dục mỗi sáng, đó chính là người đóng vai “Đại ca”, diễn viên Vương Cẩm Bằng.
Vương Cẩm Bằng năm nay 40 tuổi, vóc dáng rất cao, dáng người ngạnh lãng rắn chắc, là một người đàn ông phương bắc điển hình.
Vương lão sư là người duy nhất trong đoàn có danh hiệu "Ảnh đế” và hắn cũng là một trong số ít người giành được Cúp ảnh đế hạng A tại liên hoan phim quốc tế.
Khi mới tiến tổ, Hứa Trăn có chút kính sợ đối phương, cho nên không dám quá lỗ mãng, hấp tấp chủ động đến gần.
Tuy nhiên, điều hắn không ngờ là Vương Cẩm Bằng lại chủ động đi tìm Hứa Trăn, vui tươi hớn hở mà nói với hắn, mình chính là fan lớn của “Sấm Quan Đông”.
Khi "Sấm Quan Đông" được phát sóng vào năm ngoái, cả gia đình đã cùng nhau xem bộ phim truyền hình này, hơn nữa ba mẹ của hắn đều đặc biệt thích nhân vật Truyền Võ.
Nhìn thấy ảnh để chủ động đến xin chữ ký của mình, Hứa Trăn chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Làm diễn viên được bốn năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thực sự nhận ra rằng, có lẽ mình đã trở thành một minh tinh.
Sáng hôm nay, sau khi chạy bộ hai vòng, Hứa Trăn lại gặp được Vương Cẩm Bằng.
“Đại ca” ăn mặc một thân đồ thể dục, tay cầm khảm đao, phất tay chào hỏi với Hứa Trăn. Hứa Trăn vội vàng dừng lại bước chân, mỉm cười đáp lại tiền bối.
Hai người một chạy bộ, một luyện đao, ai cũng tự làm công việc của riêng mình.
Tuy nhiên, sau khi chạy được ba vòng, Hứa Trăn mới phả hiện động tác cầm đao của Vương Cẩm Bằng hình như không được trơn tru cho lắm.
“Đại ca,” Hắn do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: “Mấy chiêu thức vừa rồi hình như có chút vấn đề.”
“Vung đao như vậy rất dễ làm tổn thương cơ bắp ở phần lưng.”
Vương Cẩm Bằng nghe vậy, kinh ngạc nhìn hắn một cái, nói: “A, phải không?”
Nói xong, hắn ta gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng mà cười nói: “Thật ra mấy chiêu thức này đã bị Lâm chỉ đạo xóa bỏ, bởi bì cảm thấy tôi đánh rất khó coi, cho nên không bằng dứt khoát để cho diễn viên đóng thể xử lý.”
“Nhưng tôi thật sự không muốn dùng thế thân, nếu có thể thì tôi vẫn muốn tự mình diễn.”
Hứa Trăn nghe được lời này thì hơi giật mình, bỗng nhiên nhớ lại ba năm trước đây ở đoàn phim “Sở Lưu Hương Truyền Kỳ”, cũng đã xảy ra một chuyện tương tự.”
Lúc ấy, mình đóng vai Diệu Tăng Vô Hoa, Hào ca đóng vai Sở Lưu Hương, hai người đã từng có một trận võ thuật trên một thanh xà bằng đá.
Động tác trong cảnh đó cực kỳ khó nhưng Hào ca nhất quyết không chịu dùng thế thân, do đó y bắt đầu luyện tập điên cuồng cho đến 3 giờ sáng ngày hôm sau.
Đương nhiên, quá trình luyện tập cũng không tốt lắm, còn thiếu chút nữa là ngã khỏi xà đá.
Hứa Trăn nhịn không được nhoẻn miệng cười.
“Mấy chiêu vừa rồi đúng là không dễ đánh.” Hắn suy nghĩ một phen rồi nói: “Đại ca, những động tác này sẽ quay vào ngày nào?”
Vương Cẩm Bằng nói: “Ngày kia.”
Nghe được Hứa Trăn hỏi như vậy, đôi mắt hắn hơi hơi sáng lên, hỏi: “Như thế nào, Nhất Xuyên muốn chỉ chút mánh khóe cho tôi sao?”
Hứa Trăn nghĩ nghĩ, nói: “Thật ra tôi định kiến nghị đại ca nên đi câu thông một chút với Lâm chỉ đạo, ăn “Cơm tập thể”.”
“Dù gì tôi cũng không phải dân chuyên nghiệp.”
“Thế nhưng, sáng nay, chúng ta cũng có thể thử luyện tập một chút, để đại ca nhìn kỹ, sau đó lấy kết quả đi nhờ Lâm chỉ đạo hướng dẫn thêm, như vậy cũng hợp tình hợp lý hơn.”
Vương Cẩm Bằng nghe hắn nói như vậy, liền gật gật đầu, nói: “Đúng đúng đúng, tôi cũng muốn như vậy.”
Nói xong, hắn lập tức thay đổi chuôi đao, đem đại đao hướng về phía Hứa Trăn, cười nói: “Hứa lão sư, làm phiền chỉ đạo cho tại hạ?”
Hứa Trăn thấy thế, tức khắc có chút ngượng ngùng, vội vàng cúi người xuống, cầm lấy đại đao trong tay Vương Cẩm Bằng, nói: “Không dám không dám, đại ca cất nhắc, tôi chỉ giao lưu một chút kinh nghiệm mà thôi.”
Nểu đổi thành binh khí khác, Hứa Trăn thật sự không dám dùng mấy mánh khóe này.
Nhưng đơn đao là binh khí mà hắn đã luyện từ nhỏ, cho nên hắn đủ tự tin để thể hiện bản lĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận