Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 319: Vở “Hamlet”

Hứa Trăn nhoẻn miệng cười, nói: “Kiều ca nói đùa.
“Đây là lần đầu tiên em diễn kịch nói, người ta nguyện ý cho em một nhân vật đã không tồi, làm sao có thể diễn chính?
“Người tham gia vở “Hamlet” đa phần đều là trụ cột của đoàn.
“Ở phiên bản tiếng Anh là Mạnh Nhất Phàm, còn bản Hoa Hạ thì em cũng không rõ lắm, đợi mấy ngày nữa đến lúc luyện tập sẽ biết.”
Nghe hắn nói như vậy, Kiều Phong cũng không kiên trì nữa.
Rốt cuộc, chiến trường chính của Hứa Trăn là phim điện ảnh và truyền hình, về phần kịch nói, nếu có thể hỗ trợ cho hắn thì vai diễn tương đối vừa phải là được.
Cũng không yêu cầu nhất định phải diễn nhân vật chính diện.
So với các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, thì khán giả của các vở kịch nói vẫn lý trí hơn nhiều, họ sẽ không dễ dàng đem giả thiết nhân vật nhập lên người diễn viên.
Đặc biệt là kiểu nhân vật phản diện kinh điển của Shakespeare, và đã được phục chế vô số lần.
……
“Cái gì? Kịch Xã Hải Đường cũng muốn diễn vở “Hamlet” ?”
Cùng lúc đó, tổ chuẩn bị tiết mục của Kinh Thành Hí Kịch đã nhận được kịch bản dự thi do bên Kịch Xã Hải Đường gửi tới, khiến mọi người không khỏi dại ra một trận.
Lại là “Hamlet” ….
Tổng cộng 19 đơn vị tham gia dự thi, nhưng trong đó đã có 5 kịch bản “Hamlet”.
Mặc dù nói chủ đề của lễ hội lần này là “Dân tộc và quốc tế”, nhưng cũng không đến mức vừa nói đến quốc tế thì chính là Hamlet a!
Tác phẩm trùng lặp, khán giả sẽ ngán ngẫm, cho nên nói dù kỹ năng diễn xuất tốt đến đâu cũng đều vô dùng.
Cuối cùng mấy người trong đội trù bị bàn bạc quyết định và tìm cơ hội kiểm tra xét duyệt vở “Hamlet” của các đoàn kịch, sau đó chỉ để lại một nhà duy nhất, còn các đoạn kịch còn lại thì tranh thủ thời gian luyện tập một vở kịch
Về phần Kịch Xã Hải Đường…
Chất lượng bản tiếng Anh của "Hamlet" mà họ diễn xuất năm ngoái rất trung bình, cho nên làm sao bản Hoa Hạ lại có thể tốt hơn được?
Đạo của bọn hắn đúng là không tin tà, cứ một hai nhất quyết phải diễn vở của Shakespeare.
Sớm một chút chặt đứt ý niệm nay của bọn hắn mới tốt.
Kịch Xã Hải Đường mấy người dạo này cũng rất nổi tiếng với những vở kịch mới, cho nên đừng có tiếp tục phân cao thấp với vở kịch kinh điển, buông tay lớn mật thực hiện các vở mới, không được sao?
Cả ngày chỉ biết chen chân tham giá náo nhiệt.
……
“Hắt xì!”
Đúng lúc này, trên sân khấu của nhà hát Hài Đường, một người đàn ông trung niên gầy gò, thấp lùn và xấu xí hắt hơi một cái, không kìm được thắt chặt áo khoác.
Người đàn ông trung niên có vẻ ngoài khiêm tốn này có một cái tên rất văn học, Cao Vân Thâm, là đạo diễn của Nhà hát Hải Đường.
Lão gia tử năm nay đã hơn 50 tuổi, nhưng vẫn kiên trì học tập, đồng thời cũng có chút kinh nghiệm tâm đắc đối với kịch nói thời kỳ tiên phong.
Tuy nhiên, nếu như nói tới tìm tòi nghiên cứu thì ông ta vẫn thích nhất các tác phẩm dưới ngồi bút của Shakespeare, đặc biệt là


Hamlet


.
“Ophelia, vừa rồi cô đi quá chậm,” Cao Vân Thâm thở dài bất lực khi nhìn thấy màn biểu diễn của các diễn viên tại hiện trường, cho nên liền đứng dậy trực tiếp đi tới chỉ đạo: “Cô phải hiểu được tâm trạng của nàng vào lúc này.
“Nàng cùng Hamlet sẽ không gặp lại, nhưng cô lại chậm chậm rì rì đi qua như vậy, lời thoại đọc xong mà vẫn chưa tới, đây là tự làm chết bản thân.”
“……”
Cao Vân Thâm không ngừng lắc đầu khi đứng ở một bên nhìn các diễn viên tập luyện,
Không được rồi!
Mặc dù những diễn viên này không phải là diễn viên của vở "Hamlet" phiên bản tiếng Anh năm ngoái, nhưng hiệu quả vẫn chưa đạt yêu cầu.
Nếu so sánh với vở “Macbeth” mấy năm trước, thì thật sự kém quá xa.
Vào thời điểm đó, kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của các diễn viên, lấy Tống Úc đứng đầu đã tỏa sáng rực rỡ trong nhà hát và lần đầu tiên họ giành được giải thưởng cao nhất ở hạng mục Hoa Hạ hí kịch với đội hình phiên bản thanh xuân.
Tuy nhiên, cảnh tượng này không thể kéo dài.
Bản chất của Kịch Xã Hải Đường đã hạn chế triển vọng phát triển của nó.
Ưu điểm là luôn có thể nhận được những diễn viên xuất sắc bất ngờ, và nhược điểm là không thể giữ được người, thường nhiều nhất là ba hoặc năm năm, và sau đó bọn họ sẽ đi theo con đường riêng của mình.
Cao Vân Thâm chống cằm thật lâu, nhìn màn biểu diễn của các diễn viên ở trước mặt, trong lòng không ngừng cảm khái.
Vào trưa ngày thứ Tư, Hứa Trăn nhận được thông báo từ Thẩm Đan Thanh: 8 giờ tối, Kịch Xã Hải Đường sẽ triệu tập một cuộc họp của tất cả các diễn viên của vở "Hamlet" và nhắn hắn, buổi chiều đến sớm một chút.
Chiều hôm nay, Hứa Trăn có hai tiết, sau khi tan học, hắn liền vội vàng chạy tới nhà hát, để phòng kẹt xe hay mấy chuyện ngoài ý muốn khác.
Hồ Chí Dũng, người phụ trách tiếp đại hắn lần trước, hôm nay lại chủ động đi ra cửa nhà hát nghênh đón hắn, một bên dắt Hứa Trăn vào bên trong, một bên không ngừng giới thiệu cho hắn nhiều thứ mà lần trước không thấy đến, thái độ vô cùng hòa ái.
Sự nhiệt tình đột ngột này khiến Hứa Trăn cảm thấy không quen.
Thấy vậy, Hồ Chí Dũng cũng không giấu giếm, hắn ta cười nói: "Đừng lo lắng, bây giờ cậu đã là “Hồng nhân” của Kịch Xã Hải Đường chúng ta.
“Hai ngày trước, đoàn khác nước ngoài đã đến ăn cơm với lãnh đạo của kịch xã, bọn họ còn không ngừng khen ngợi cậu lên tận trời xanh.
“Xã trưởng đã nói với tôi, nhất định phải chăm sóc cậu chu đáo, nữa điểm cũng không được chậm trễ.”
Hứa Trăn xấu hổ mà cười cười, nói: “Xã trưởng quá khen, ngày đó ở dưới lầu diễn kịch cũng không phải chỉ một mình tôi.”
“Ồ, cậu nói tới Mạnh Nhất Phàm sao…” Hồ Chí Dũng mắt trợn trắng, nói, “Không cần để ý cái chày gỗ kia.
“Cả ngày cứ bảy lần không phục, 8 lần khó chịu, quét rác cũng quét không sạch được tính tình của xú tiểu tử đó, xã trưởng nói rồi, về sau cứ để hắn dọn WC!”
Hứa Trăn: “……”
Chà, quả là một sự sắp xếp rất có hương vị….
Bạn cần đăng nhập để bình luận